Cái Nhìn Của Linh Hồn

Chương 6: Nếu Như Không Yêu Con, Tại Sao Lại Còn Sinh Con Ra?

Buổi chiều, Hứa Kiều cùng Tống Phi trở về nhà mới của họ.

Còn tôi đi sau theo ba mẹ tôi và Hứa Trạch.

Hứa Trạch lái xe, ba mẹ tôi ngồi ở hàng ghế sau.

Chỗ ghế phụ để trống, vị trí đó trước nay đều dành cho Hứa Kiều.

Tôi ngồi ở phía trên, lắng nghe từng người từng người một kể về tội lỗi của tôi.

"Nó hận tôi, hận cái gia đình này, thậm chí nó còn không muốn về tham dự hôn lễ của chị gái nó".

Mẹ tôi mệt mỏi dựa vào vai ba tôi, "Mẹ cảm thấy việc giáo dục con cái của mình thực sự thất bại".

Ba tôi đau lòng an ủi bà ấy, "Loại sói mắt trắng vô ơn như nó, vốn không đáng để bà phải bận lòng nghĩ đến".

Tôi quay đầu lại, cẩn thận quan sát biểu cảm của bọn họ.

Cố gắng tìm kiếm một sự quan tâm nhỏ nhất.

Nhưng không có.

Việc tôi đột ngột mất liên lạc, chỉ khiến bọn họ cảm thấy khó chịu và ghê tởm.

Không một giây phút nào một trong số họ cảm thấy nghi ngờ.

Rằng tôi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.

Tôi đã là một linh hồn, vậy mà vẫn còn có thể rơi nước mắt.

Vừa khóc, tôi vừa cười hỏi: "Mẹ ơi, mẹ đã từng yêu con bao giờ chưa?".

"Nếu đã ghét con như vậy, tại sao lại còn sinh con ra?".

Rất lâu trước đây, tôi đã từng hỏi câu hỏi này.

Lúc đó tôi đang học năm ba cấp hai, một năm học rất căng thẳng.

Ba tôi đi công tác để bàn chuyện kinh doanh, Hứa Trạch năm đó vẫn còn nhỏ, còn Hứa Kiều đang học năm nhất Đại học.

Mẹ tôi bị sỏi thận, mỗi ngày tôi phải chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện để chăm sóc cho bà, khoảng thời gian đó tôi sụt cân khá nhiều.

Bà ấy dường như cũng cảm động, trong tháng đó bà cho tôi tiền tiêu vặt nhiều hơn Hứa Trạch.

Khi gặp một người hàng xóm, trước mặt người ta bà đã hết lời khen tôi, còn nói tôi là đứa trẻ hiểu chuyện và hiếu thảo.

Khi tôi bị bạn học cùng lớp bắt nạt, mẹ thậm chí còn đến tận trường học, ra mặt bảo vệ tôi.

Mọi thứ dường như diễn ra theo hướng tốt đẹp.

Cho đến buổi chiều ngày hôm đó, khi chúng tôi cùng nhau băng qua đường, không hiểu sao mẹ lại nắm lấy tay tôi.

Kiểu thân mật giữa mẹ và con gái như vậy, đối với tôi quá đỗi xa lạ.

Gần như vô thức, tôi hất tay của mẹ ra, khiến bà loạng choạng lùi lại vài bước.

Trời đã chạng vạng tối.

Đèn xanh chuyển sang màu đỏ.

Một chiếc ôtô gầm rú lướt qua hai chúng tôi.

Ánh mắt mẹ nhìn tôi dần dần thay đổi trở lại.

Đó là sự lạnh nhạt mà tôi vốn đã quá quen thuộc.

Vẻ mặt của bà căng lại, thản nhiên nói: "Quả nhiên là con sói mắt trắng vong ân bội nghĩa".

Đêm hôm đó, gần như bị sự hối hận và mơ hồ nuốt chửng, tôi dùng compa đâm vài lổ thủng trên cánh tay mình.

Ngay cả cơn đau đớn cũng không làm giảm đi sự tuyệt vọng và lo lắng đang tràn ngập trong trái tim tôi.

Cuối cùng, tôi vào phòng mẹ và hỏi bà ấy, "Mẹ ơi, nếu như mẹ không yêu con, tại sao mẹ lại còn sinh con ra?".

Mẹ tôi nhắm mắt, không đáp.

Nhưng tôi biết bà ấy vốn không hề ngủ.

Khi tôi còn sống, mẹ tôi không trả lời.

Bây giờ tôi đã chết rồi, bà ấy thậm chí còn không thể nghe thấy tôi chứ đừng nói đến chuyện trả lời.