Nhung Mã Hồng Trang

Chương 12

Tạ ơn lão sư, ta đã hiểu rồi.

Ta nhớ tới kí ức của nguyên chủ, kiếp trước Phùng Thanh Nhuận đi theo Phùng nhiễm trở thành tân quý Bắc triều, nàng trí kế bách xuất, ở Bắc triều cũng rất được coi trọng, hơn nữa lúc Quách Uẩn phái người ám sát Phùng Nhiễm nàng ta cũng đã giúp Phùng nhiễm thoát được mấy lần.

Thế nhưng không biết như thế nào Lục Cô Nguyệt tại Hoán Y Viện nghe được chân tướng năm đó Tĩnh Vương tử trận, giả vờ đáp ứng việc diễn múa trước đình, múa đến một nửa, lúc tới gần bàn của Phùng Thanh Nhuận, đoạt lấy thanh đao của thị vệ, một đao đã chặt đứt đầu của Phùng Thanh Nhuận, sau đó lại nương theo tiếng sét đánh không ngừng bên tai xẹt một đường ngang cổ mình tự sát.

Phùng Nhiễm nổi trận lôi đình, đem xác của Lục Cô Nguyệt cho chó gặm, nhưng lúc đó đã quá muộn, nữ nhi độc nhất túc trí đa mưu của hắn không còn bên cạnh hộ giá, hắn rất nhanh đã chết trong tay sát thủ mà Quách Uẩn phái tới.

Ta lại liếc mắt nhìn thi thể Phùng Thanh Nhuận, kiếp trước kiếp này, đều là Lục Cô Nguyệt gϊếŧ nàng ta.

Có lẽ đây chính là số mệnh?

Lục Cô Nguyệt thấy ta không nói gì, nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt lướt qua có chút bối rối: “Kiều Kiều muội giận ta sao?”

“Muội không có giận, muội chính là đang suy nghĩ, Phùng Thanh Nhuận chết rồi, ta phải tìm quân sư quạt mo ở đâu.” Ta lắc lắc đầu.

Tỷ tỷ tính kế với ta thì cứ tính thôi, lại còn có gì nữa chứ?

Vì tỷ tỷ mà xông pha biển lửa là chuyện đương nhiên, thân làm muội muội, một chút điều này cũng không giác ngộ được, vậy là không có duyên với tỷ rồi.

Nhưng mà vấn đề thực tế vẫn nên giải quyết một chút, vẫn là thiếu người làm quân sư.

Lục Cô Nguyệt bật cười, mặt mày cong cong chỉ vào mình: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

“Tỷ?” Ta có chút lắm làm ngạc nhiên.

“Ta cũng tinh thông binh pháp, giỏi về mưu lược, còn có ngũ hành bát quái, bày binh bố trận.” Lục Cô Nguyệt giải thích.

“Chỉ là Phùng thị độc tài, Phùng Nhiễm hay có hiềm nghi, Phùng Thanh Nhuận lại bụng dạ hẹp hòi, phụ thân chỉ có thể giấu đi tài năng của ta.”

Lục Cô Nguyệt cầm bó đuốc ném về phía trước, kéo lấy tay của ta, trước khi đám lửa gần như bốc cháy hừng hực lên, nàng đã dắt lấy ta chạy ra khỏi Phùng phủ.

Trán nàng mang theo những giọt mồ hôi lấp lánh, ánh mắt lại bình tĩnh kiên định: “Kiều Kiều đã quyết định xong chưa?”

Ta gật gật đầu, còn có thể quyết định thế nào, ta được tỷ an bài rõ ràng đến vậy. Cũng đã đến bước này rồi, cái vị trí quân sư quạt mo này, ta không nhường cũng phải nhường.

Sau khi Lục Cô Nguyệt nhìn thấy ta gật đầu, cười tươi tắn tựa như trăng giữa trời, ánh sáng chiếu đến mọi nơi.

Ở phía sau nàng, là đám lửa hừng hực cao đến tận trời, đốt cháy hết thảy.

Quân đội chính là bông hoa tươi đẹp kiều diễm nhất của bộ máy quốc gia, bởi vậy một bộ máy vũ trang mạnh mẽ là một bộ máy đòi hỏi phải có nhân lực, vật lực và tổ chức công nghệ tiên tiến để cấu tạo thành.

Ta nhìn một đám người già yếu, ốm đau và tàn tật trên sa trường mà khóe miệng giật giật.

Đây con mẹ nó, quá là không hợp thói thường, thúc thúc này chắc cũng trạc năm mươi rồi phải không? Nếu xét về thời hiện đại, chắc cũng đã đến tuổi nghỉ hưu, không về quê an dưỡng tuổi già còn lên đường tòng quân? Đứa trẻ kia chiều cao chắc chỉ bằng phân nửa nòng súng? Hay thật, quân đội chúng ta còn có những đứa trẻ, trẻ chưa thành niên ra trận có đáng nói không chứ? Còn chưa kể đến cái người bị gãy chân kia…

Đây chính là Quân Tuyên Phủ sao? Vương Tĩnh đem nhóm người này chiến đấu với bộ máy chiến tranh của Bắc triều lâu như vậy, quả thật đã vất vả cho chàng.

Ta nghiến răng hỏi phó tướng Đỗ Giang: “Chuyện này là thế nào đây? Nói!”

Đỗ Giang là một tướng lĩnh trung niên dáng người to lớn, mặt có sẹo, không giỏi ăn nói, thoạt nhìn liền biết ngài ta là bị đẩy ra gánh đạn. Nghe xong câu hỏi của ta, mồ hôi túa ra: “Trắc phi, à không, tướng quân đã từng nghe qua ăn bớt tiền trợ cấp, cụm ‘Khống hướng’ này chưa?”

Ta biết rất rõ cái gọi là ‘Khống hướng’ việc ám chỉ hành vi là đăng ký sai lệch số lượng binh lính và mạo danh nhận lương trong quân đội. Tổng số quân lính trong thời cổ đại không chỉ khổng lồ, mà còn thường xuyên thay đổi do binh lính tử trận, đào tẩu; lại thêm quân quyền tương đối độc lập, lúc tác chiến bên ngoài rất khó giám sát, kiểm tra đối chiếu, nên rất dễ dàng xảy ra hiện tượng ‘Khống hướng’.

Vương Tĩnh là một người tốt bụng, đàn áp không được bọn lão binh xảo trá này, thế nên có thể tùy tiện bắt nạt chàng.

“Đỗ Giang, đưa danh sách đã ‘Khống hướng’ cho Lục quân sư.” Ta nở một nụ cười đằng đằng sát khí, ta không dễ nói chuyện như Vương Tĩnh, dù sao nhiệm vụ chính không hoàn thành được thì cũng chỉ có một kết cục làm kỹ nữ ở Hoán Y Viện phục vụ bọn Bắc Triều.

“Cô Nguyệt, hãy dùng đến thế lực tam tộc Phùng thị, chỉnh đốn lại những binh lính già yếu, tàn tật không hợp quy cách trong quân đội này, lấy ngân lượng trong rương của chúng ta rồi bồi thường để họ về nhà. Những kẻ ăn bớt tiền trợ cấp, tham ô quân lương, bất kể là chức quan gì, đều phải tìm ra bắt chúng phạt trượng, gia quyến của bọn chúng sẽ bị đày đi ba ngàn dặm đến vùng đất hoang vu. Ta phải vào cung một chuyến.”

Ta trở mình lên ngựa, để lại Lục Cô Nguyệt ở lại doanh trại, rồi đưa Dao Dao thẳng tiến vào cung.

Ly Châu không có ở Văn Hoa điện, hai thị vệ bên ngoài có ý ngăn ta lại, nhưng bọn họ đã không thành công, ta một lần nữa lại xông được vào Văn Hoa Điện, ta muốn thảo luận với người về chuyện quân phí.

Trong đại sảnh một bầu không khí yên bình và vui vẻ, ăn uống linh đình, Quách Uẩn ngồi trên long ỷ, nghiêng người về phía trước, đang nói chuyện gì đó với một nữ tử Bắc Quốc ăn mặc hoa lệ trong tư thế là khách mời.

Lúc này ta mới nhớ ra hôm nay là ngày lưu lại cuối cùng ở Đế đô của sứ đoàn nghị hòa phía Bắc Triều.

Thấy ta xông vào, nữ tử Bắc Quốc sửng sốt một chút, nhìn ta một cách dò xét: “Vị này chẳng lẽ là Trắc Phi của Tĩnh Vương được tương truyền hay sao?”

Ồ, đến sớm cũng không bằng đến đúng lúc, sứ đoàn nghị hòa của Bắc quốc đến rồi, vừa hay để ta gặp được. Thật trùng hợp thay, các chư vị ngồi tại đây đều là những người quen cũ mà nguyên chủ quen biết lúc ở Hoán Y viện.

Đặc biệt là, cô nương dáng người nhỏ nhắn đứng phía sau hầu hạ cho nữ tử xinh đẹp tới từ Bắc Quốc kia, nàng ta khoảng mười sáu tuổi, trên người mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tay trái đeo một chuỗi vòng từ thanh kim thạch và hạt bạch thủy tinh, gương mặt xinh đẹp hình hạt dưa, cằm nhỏ nhắn, môi sắc đỏ tươi, lông mày như xuân sơn, đôi mắt như lưu ly, tinh xảo đến không giống người thật, dưới ánh nến của đại sảnh Văn Hoa điện, làn da toát lên vẻ bóng bẩy mềm mại.

Ta nở một nụ cười tinh tế và nhìn nàng ta chằm chằm.

Hoàng thái nữ Trinh Phù của Bắc triều, Nguyên soái của Xu Mật viện kiêm đội quân Bình Chương, Tây Lăng Tử.

Kẻ thù truyền kiếp của Quách Uẩn.

Hoàng tộc của Bắc triều Tây Lăng Thị, vì bảo trì huyết thống thuần khiết, kiên trì thông hôn giữa các huynh muội trong tộc. Mẫu thân của Tây Lăng Tử là muội muội ruột của hoàng đế Bắc Triều đương nhiệm, liên tiếp sinh ra ba bào thai dị dạng, đều bị gϊếŧ bởi tên Hoàng đế kia. Đứa con cuối cùng, mới sinh ra được một quái vật Tây Lăng Tử.