Chỉ ăn vài miếng đương nhiên không thể no được, vậy nên Chu Nhược tỉnh dậy từ rất sớm.
Đầu óc cô bây giờ rất rối bời, không biết phải làm gì tiếp theo, đành cam chịu đứng dậy.
Mệt mỏi mở cửa ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là Bạch Dạ đi ra từ phòng tắm.
Đi ra thì đi ra, nhưng sao nửa người trên lại trần trụi thế kia?
Cơ bụng rắn chắc rõ ràng, chiếc khăn tắm bên dưới như sắp rơi ra không thể che đi vùng tam giác của cậu, Chu Nhược cảm thấy giấc mơ đêm qua của mình như là điềm báo, đột nhiên mũi cô nóng lên.
Phía trên sắp phun máu, phía dưới có chút ẩm ướt.
Như muốn dụ người phạm tội…
Phải nói rằng so với Bạch Trú, Bạch Dạ cũng không thua kém gì.
Hai anh em đúng là song sinh, dươиɠ ѵậŧ của cả hai cũng ngang nhau nên lúc nào cũng có thể hầu hạ cô thoải mái...
Nghĩ đến đây, Chu Nhược lại thấy hơi khát nước.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Bạch Dạ ngẩng đầu lên, giống như cố ý móc chiếc khăn tắm của mình khiến cho cái bọc giữa háng trở nên rõ ràng hơn.
Như thể muốn nói rằng, chị có muốn nhìn em cởi khăn tắm không?
Chu Nhược cảm giác bước chân của mình vạn phần gian nan, chảy máu mũi đi về phòng.
Đây là câu dẫn đúng không? Là câu dẫn đúng không!
Chu Nhược chột dạ đóng cửa phòng lại, cô căn bản không dám đi ra ngoài, đợi đến khi bên ngoài có tiếng cười nói mới lẻn ra ngoài rửa ráy.
Gãi gãi ổ gà trên đầu rồi đi vào phòng tắm, vừa mới tắm xong, trên người còn đọng lại hơi nước, Chu Nhược lau tấm gương mờ mịt, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của mình.
"Nếu hôm qua ăn đủ, chắc chắn trông mình sẽ không hốc hác như vậy."
Nghĩ đến thái độ của Bạch Trú cùng Bạch Dạ đối với cô, cô cầm bàn chải đánh răng lên và bắt đầu chải một cách tức giận.
Không phải cô không nghĩ tới việc chuyển đi, nhưng nhìn ví tiền trống rỗng, hoàn toàn không có một chút tự tin.
Dù thế nào cũng là nhà cho thuê được đảm bảo về mặt pháp lý, bọn họ cũng không thể tống cổ cô đi được!
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Chu Nhược thu dọn trong chốc lát rồi rời khỏi phòng tắm.
——
Điều mà nhân viên mới nên làm trong ngày đầu tiên đi làm là không được đến muộn, cho dù có nói gì đi chăng nữa thì bạn cũng phải để lại ấn tượng tốt với đồng nghiệp.
Chu Nhược đặc biệt mặc một chiếc váy tử tế và đi giày cao gót để ra ngoài.
Cô ấy là một tân binh ở nơi làm việc mới, vì vậy điều đó không ngăn thể cản cô giả vờ sành điệu.
Công ty là một công ty game, mà cô là một người có thân hình chuẩn, chuyên nghiệp đứng đắn, làm việc cũng không quá khó khăn.
Sau một hồi chào hỏi đơn giản, cô đến bàn của mình, cô gái ngồi cạnh trạc tuổi cô, sau khi trò chuyện với cô ấy, cô mới biết họ học cùng nhau ở trường cấp 3, nhưng cô ấy lớn hơn cô một lớp.
“Chu Nhược! Em là nữ sinh chạy ngàn mét cuối cùng cạn kiệt sức lực, sau đó được bạn học ôm chạy cho xong đúng không?"
Chu Nhược chấp nhận số phận của mình, nâng tay đỡ trán. Người sợ nổi danh heo sợ mập, vì vậy đừng nhắc lại quá khứ nữa.
Khi nghĩ lại những điều ngu ngốc mình từng làm, cô thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Không tính là ôm..."
Nói chính xác là lúc đầu chính là ôm, sau đó Bạch Dạ cảm thấy mình quá nặng, nửa sau cõng cô chạy…
Cũng là lúc đó, cô bị phát hiện thể lực quá yếu, bị hai anh em họ huấn luyện cả một mùa hè mới có thể miễn cưỡng chạy được 800 mét.
Trong lớp thể dục của trường đại học, cô phát hiện mình có sức bật không tồi, nghĩ lại có thể đó là nhờ những gì họ đã dạy.
Hiện tại cẩn thận suy xét lại, cô thấy yêu họ không hẳn là xấu.
Ít nhất còn có chút chỗ tốt.
——
Khi mới đi làm, công việc không nhiều, nhưng Chu Nhược được học tỷ khóa trên không nhịn được bắt đầu tám chuyện.
Học tỷ này tên Triệu Linh, thường thích lảm nhảm, có lẽ học cùng trường cấp ba nên hai người không khỏi thân thiết hơn.
“Để chị giới thiệu một chút, công ty chúng ta có một vị giám đốc rất đẹp trai, người này hình như học cùng lớp em.”
“Nam thần gì? Nói nghe một chút.”
Nhắc tới cái này, Chu Nhược lập tức hết uể oải, dựng thẳng lỗ tai nhỏ bắt đầu nghe bát quái.
Trường trung học trực thuộc và trường trung học cơ sở số 2 của họ ở bên cạnh, và có một cổng giữa hai trường, được cho là thuận tiện cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Dù sao Chu Nhược cả đời cũng chỉ gặp một lần, đó là khi bọn họ cùng nhau thi đại học. Tòa nhà giảng dạy bên kia có thể nhìn thấy trường học của bọn họ, thỉnh thoảng bọn họ còn nhìn thấy cô cùng Bạch Dạ thân mật ở trường.
Nghĩ đến một số ký ức mười tám cộng, Chu Nhược lập tức lắc đầu.
Sau khi nhìn thấy hai anh em, cô bắt đầu cảm thấy dục cầu bất mãn, đây là căn bệnh cần phải tự mình vượt qua.
Lắc lắc đầu, chờ Triệu Linh nói tiếp, đợi hồi lâu cũng không có thanh âm, cô nghi hoặc nhìn cô ấy.
"Chu Nhược, vị giám đốc mà chị nói tới rồi! Mau nhìn!"
Triệu Linh kích động vung tay lên, chỉ vào một người cách đó không xa: "Đây chính là nam thần đó! Xuống đây đi, ngày hôm nay em thật may mắn! "
May mắn?
Chu Nhược thích từ này, sẵn sàng gặp nam thần trong lời đồn với một nụ cười.
Từ ánh nhìn đầu tiên, nụ cười của cô đông cứng lại.
Chẳng lẽ nam thần mà Triệu Linh nhắc đến chính là Bạch Trú? ? ?