ĐỪNG CHẠY, Ở ĐÂY KHẮP NƠI ĐẦU LÀ QUÁI VẬT – BẤT CẬT MA DỤ

Chương 20

Bình rượu bay đến chỗ quái vật, không giống như trong tưởng của Lâm Nhất bình rượu sẽ đập trúng quái vật rồi vỡ nát.

Lâm Nhất không có nắm giữ tốt cường độ khi ném ra.

Bình rượu bay lên cao, mắt thấy trong thời điểm phải bay qua khỏi người quái vật, lúc này quái vật bỗng nhiên giơ cẳng tay bổ xuống bình rượu.

Bình rượu bị bổ đôi, rượu bên trong bị vẩy ra trong nháy mắt lửa trên khăn mặt lan ra rơi vào đôi mắt của quái vật.

Một con mắt của quái vật bị lửa cháy, trong cổ họng nó phát ra tiếng gào thét chói tai.

“Chạy mau!” Chu Khải thừa cơ hội này đâm quái vật mấy đao, thấy vẫn không thể đâm xuyên qua lớp giáp của nó, hắn nhanh chóng lui ra, chạy tới chỗ Lâm Nhất.

“Chúng ta không gϊếŧ chết được con quái vật này, thừa dịp mắt nó bị lửa đốt làm tổn thương, chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi.”

“Tiểu Vân, mau tới đây.” Chu Khải lôi kéo Chu Vân liều mạng chạy trốn.

Lâm Nhất liếc nhìn con quái vật đang thét chói tai, cũng vội vàng đuổi theo.

“Chúng ta muốn chạy chỗ nào?” Lâm Nhất hỏi.

“Đương nhiên là chạy về hướng núi Tứ Phương.” Chu Khải đáp.

“Cậu đi theo sát tôi. Chúng ta không thể đi theo đại lộ, người ở đây nhiều. Nếu để cho bọn chúng nhìn thấy quái vật đang đuổi theo chúng ta, nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta.”

“Anh, quái vật kia… đến cùng là cái gì vậy?” Dường như Chu Vân đoán được cái gì, “Chúng ta bỗng nhiên phải rời đi khỏi nơi này, là bởi vì con quái vật kia phải không?”

Chu Khải gật nhẹ đầu, nhưng mà lúc này hắn không có thời gian đề giải thích, “Tiếu Vân, chuyên này rất phức tạp, sau này anh sẽ từ từ giải thích với em.”

Mặc dù bọn họ chạy rất nhanh, nhưng con quái vật đã phát cuồng kia cũng không tính buông tha bọn họ.

Lửa trên mắt của nó rất nhanh được dập tắt, mặc dù một con mắt bị thương nhưng con mắt còn lại vẫn còn nguyên vẹn. Cho nên, con quái vật kia rất nhanh liền đuổi theo.

“Chạy nhanh lên, con quái vật kia sắp đuổi theo tới rồi.” Chu Khải nghe được nhịp tim của quái vật.

“Đây là tốc độ nhanh nhất của tôi rồi.” Lâm Nhất liều mạng chạy.

Bọn họ chạy thật lâu, con quái vật kia cũng đuổi theo thật lâu.

“Anh, em chạy không nổi nữa rồi.” Chu Vân thở hổn hển nói.

Thời gian dần trôi qua, thể lực Lâm Nhất cũng không chống đỡ nổi.

“Không có biện pháp bỏ lại nó sao?” Lâm Nhất thở không ra hơi.

“Chạy qua bên này, chúng ta đi vào ngõ nhỏ.” Chu Khải vác Chu Vân lên, nhanh chóng chạy vào ngõ nhỏ.

Ở trong ngõ nhỏ chạy không bao lâu, Chu khải bỗng nhiên ngừng lại.

“Sao không chạy nữa?” Lâm Nhất tò mò hỏi, “Con quái vật kia không đuổi theo nữa?”

Chu Khải cau mày, cắn răng nói: “Chúng ta bị bao vây.”

“Cái gì?” Lâm Nhất giật mình.

“Phía trước còn có một con.”

“Không thể nào?” Lâm Nhất nhìn xung quanh, muốn tìm cái gì đó để có thể phòng thân.

Cũng đã nhìn một vòng, rốt cuộc cái gì cũng không có, “Chẳng lẽ lần này lại trở lại sao?”

Đối mặt với cục diện đằng trước có sói ngõ sau có hổ, Lâm Nhất nhất thời không nghĩ ra được biện pháp ứng đối.

Lâm Nhất cắn răng, làm một cái quyết định: “Chu Khải, nếu thực sự không được, cậu liền gϊếŧ tôi đi.”

“A?” Nghe được lời nói của Lâm Nhất, Chu Vân hơi kinh ngạc.

“Nếu như trốn không thoát, cũng chỉ có thể làm như vậy.” Chu Khải nắm cây đao trong tay, “Nếu lần tiếp theo sảy ra, cậu nhất định phải nói hết chuyện vừa sảy ra.”

“Chỉ có cách này, chúng ta mới có thể tránh gặp được con quái vật kia, thuận lợi đến núi Tứ Phương.”

“Không cần cậu nói tôi cũng biết.” Lâm Nhất thở dài.

Vốn cho rằng lần này sẽ có thể sống sót, kết quả vẫn không trốn thoát được vận mệnh bị gϊếŧ chết.

Lần tiếp theo hồi sinh, chắc là sẽ trở lại ngày mùng 7 tháng 6 nhỉ.

Như vậy cũng tốt, chí ít ngày mùng 7 tháng 6 trốn đi, sẽ không gặp phải quái vật phát cuồng này.

“Tranh thủ thời gian động thủ nhanh đi.” Lâm Nhất nhắm mắt lại, “Cho tôi chết một cách thống khoái đi.”

Chu Khải giơ con đao trong tay lên, ngay lúc hắn chuẩn bị đâm về phía Lâm Nhất, bỗng nhiên, một âm thanh quen thuộc từ phía trước ngõ nhỏ truyền đến.

“Lâm Nhất? Chu Khải? Các cậu ở chỗ này làm cái gì?”