Sủng Tức Vô Biên

Chương 10

Chương 10: Cưỡиɠ ɖâʍ con dâu

Chu Đình Thân cảm thấy mình luôn là một người rất biết kiềm chế, nhưng không biết vì sao, vừa nhìn thấy con dâu, liền không tự chủ được, nhìn chằm chằm thân thể mềm mại của con dâu, nhìn tiểu hoa huyệt không hạn chế tràn đầy đói khát, cuối cùng không nhịn được ôm lấy hai chân đang mở rộng của cô, đút mệnh căn cứng rắn nóng bỏng của mình vào!

“A ưʍ......” Nơi tư mật đáng xấu hổ phía dưới bị công đa nhà mình chiếm lĩnh, Sơ Vãn rất khẩn trương, cũng rất ngại ngùng, thân trên nằm ở trên ghế xích đu rộng rãi, hai đùi bị nam nhân ôm lấy, nàng khẩn trương đến không nhịn được run lên, cảm thấy âm hành nam nhân thực sự thô chống nàng hơi khó chịu. m hành thô to kia hung hăng từ cửa huyệt non mịn xuyên thẳng vào đường hành lang nhỏ hẹp. Mị thịt chặt chẽ mềm mại rất tự nhiên bám sát vào thân gậy kích thước ghê người kia, liên tục ép âm hành nam nhân, phảng phất như vội vàng ép người phát ra tinh huyết. Mặc dù thân thể của nàng thành thật như thế, lý trí còn sót lại kia lại nói với nàng, bọn họ không nên như thế! Nhưng thân của nàng lại lấy lòng nam nhân đáng sợ này. Lâm Sơ Vãn không còn cách nào khác nhẹ giọng nói: “ Đừng như vậy...... Ngươi như đang cưỡng...... A a......” Nàng muốn nói đối phương đang cưỡиɠ ɠiαи mình, nhưng kɧoáı ©ảʍ đó thấm đến tận xương tủy khiến nàng trầm luân! Kɧoáı ©ảʍ mâu thuẫn và cuồng nhiệt kéo nàng xuống vực thẳm du͙© vọиɠ.

Nam nhân thấy nàng như vậy, cười có chút khinh miệt, thật là một tiểu nha đầu bướng bỉnh! So với Lâm Sơ Vãn do dự, Chu Đình Thân lại bình tĩnh và thoải mái, phảng phất hắn đẩy đôi chân trắng nõn, mềm mại và mịn màng của nàng mạnh mẽ mở rộng hơn, bờ mông chuyển động cực khoa trương, bắt đầu cắm vào rút ra, làm Lâm Sơ Vãn hoàn toàn choáng ngợp. Tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào kia giống như tiếng kêu của chim sơn ca, có lẽ quá xấu hổ vì tiếng kêu dâʍ đãиɠ của mình, Lâm Sơ Vãn liều mạng cắn chặt môi, bức bách chính mình không cần kêu thành tiếng nữa, nam nhân cũng không để nàng toại nguyện, càng dùng sức đẩy mở chân nàng, cơ hồ thành tư thế chữ nhất (一), một hồi hung hăng nhiệt huyết, một hồi chậm rãi khám phá độ sâu rõ ràng rành mạch, giày vò nàng như sắp chết vậy, nàng vốn không thích khóc, xấu hổ nhìn người đàn ông bộ dạng nhàn nhã thoải mái, cuối cùng không thể kìm được nước mắt.

“Làm sao vậy, Vãn nhi......” Thấy nàng phải khóc thảm thiết, nam nhân càng thêm hưng phấn, nhưng nhưng hắn lại kiềm chế, thả chậm động tác, cúi người hôn lên thân thể non nớt của nàng. Nha đầu này nếu như không phải con dâu của mình, chính mình sợ sẽ cưới về làm vợ kế a? Đáng tiếc...... Không thuận tiện lắm! Thấy tiểu nhân nhi khóc đến run rẩy, nam nhân bế bổng nàng lên, hai đùi thon dài vòng quanh hông hắn, âm hành tham lam như cũ chui bên trong nàng!

Khốn sở dựa vào đầu vai nam nhân, Lâm Sơ Vãn càng khóc lớn hơn, nức nở nói: “Ngươi...... Ngươi đây là muốn...... Đây là muốn...... Gϊếŧ chết ta sao?” Trên khuôn mặt đỏ như nắng chiều của giàn giụa nước mắt, từ trong miệng thơm tuôn ra tiếng rêи ɾỉ hỏi han. Nghe những lời lên án nhưng hắn nghe lại như lời trêu chọc, nam nhân nắm lấy sau gáy của nàng, ép nàng hôn hắn,du͙© vọиɠ trong lòng càng dâng trào khó lấp đầy! Nam nhân cảm thấy mình sắp phát điên, điên cuồng hút liếʍ nàng, dương cụ kia giống như thể hiện hùng phong bản thân mà điên cuồng loạn cắm tiểu huyệt đáng thương vừa thơm mềm, làm cho nàng không ngừng rêи ɾỉ, kế tiếp khóc càng dữ hơn! Lâm Sơ Vãn cảm thấy mình càng ngày càng ghét hắn, nhưng nàng không thể kiểm soát âm thanh dâʍ ɭσạи kia. Nam nhân hung hăng thao làm nàng cũng không biết đâm bao lâu mới thu hoạch một lần.

Lâm Sơ Vãn kiệt sức thấy bản thân như sắp chết vậy, chỉ mơ mơ dựa vào ngực nam nhân, bị hắn ôm thật chặt. Nam nhân tựa hồ không có ý định buông nàng ra, chỉ đỡ thân thể hư mềm vô lực kia của nàng từng tấc từng tấc mà hôn cổ nàng. Đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì. Nam nhân lấy áo của hắn khoác trên người nàng bế nàng về Hoa Dung cư.

Hắn cùng với vợ con trai mình tư thông, chỉ có Lý phó tướng và hai cận vệ biết. Bất quá bây giờ trời tối người yên, người hầu ở Hoa Dung cư đã sớm đi nghỉ, hắn cũng không có thói quen cho người trực đêm, hai cận vệ thấy chủ tử bế một nữ nhân về, đầu tiên là vô cùng kinh ngạc,sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống để giả vờ như không nhìn thấy. Chu Đình Thân ôm chặt con dâu mệt mỏi ngủ mê mang, mới nói: “Đi nghỉ đi.”

“Vâng!” Nhận được lệnh, cận vệ đơn giản như trút được gánh nặng vội vàng bỏ chạy, không cần phải nói cũng biết tướng quân ôm là nàng dâu của con trai hắn, để tránh biết quá nhiều nội tình, tự nhiên có thể lăn xa bao nhiêu liền lăn xa bấy nhiêu!

Có chút đắc ý, hắn bế con dâu ôm đến ao nước ấm trong phòng tắm, nam nhân mới bắt đầu cởϊ qυầи áo cho nàng. Nửa đêm, Sơ Vãn đang ngủ chập chờn, lại cảm giác có người cởϊ qυầи áo, nàng giật mình tỉnh lại, nàng muốn cố gắng thuyết phục bản thân coi hành vi da^ʍ ô vừa rồi chỉ là một giấc mộng dâʍ đãиɠ. Nhưng khi vừa mở ra mắt lại là nam nhân đáng sợ này, Sơ Vãn run lẩy bẩy, cô muốn đẩy hắn ra đứng lên, lại không đẩy được, cả người còn mềm nhũn, nhẹ bẫng, cô ngã vào ngực nam nhân đổ.

“Vãn nhi, ngươi làm gì vậy?”