Mỹ Nhân Thanh Lãnh Sống Trong Đại Viện

Chương 3

Lọ tinh dầu trên tủ phả ra hương thơm thoang thoảng. Hạ Diễm nhìn dung nhan Khương Ngọc ngủ say, cơ thể và môi khô nóng.

Hạ Diễm liếʍ môi dưới, cúi người hôn Khương Ngọc. Đầu lưỡi liếʍ bờ môi của cậu, cắm vào trong miệng, môi lưỡi giao triền.

Hạ Diễm sợ cậu tỉnh dậy, không dám làm chuyện khác, chỉ dám nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cậu.

Nhưng hôm nay lợi dụng hơi cồn, anh si mê mà hôn miệng và cổ cậu. Cơ thể cao lớn đè lên người cậu.

Anh vạt áo thun ra nhìn vòng eo thon gầy và hai núʍ ѵú mềm mại hồng hào kia, bỗng nhiên đầu óc anh trống rỗng, máu cũng nóng lên, sau đó cúi đầu liền ngậm lấy núʍ ѵú, bản tay thô to xoa nắn hai vυ', tham lam ngậm mυ'ŧ.

Dươиɠ ѵậŧ dưới háng Hạ Diễm sưng to phát đau. Anh cởϊ qυầи thả con thú khổng lồ ra rồi ma sát vào làn da trơn bóng.

“Làn da thật mềm, sướиɠ quá… Ha a…” Hạ Diễm mυ'ŧ mát hai đầṳ ѵú, mυ'ŧ đến khi chúng sưng lên như hòn đá nhỏ.

Anh không kìm nổi mà nghĩ nếu Khương Ngọc tỉnh lại thì tốt quá. Anh sẽ bịt miệng cậu lại, sau đó tùy ý xâm phạm cậu.

Quan hệ bạn tốt của hai người cũng đến đây là kết thúc.

Nhưng mà… anh không dám.

Anh không muốn cặp mắt xinh đẹp kia nhìn anh ngập tràn oán hận.

Anh chỉ dám làm điều này trong bóng tối.

Ngón tay thon dài lắc mạnh dươиɠ ѵậŧ màu tím đỏ, tưởng tượng kɧoáı ©ảʍ khi cắm lút cán vào lỗ da^ʍ trước mặt. Huyệt nhỏ hồng hào vô cùng trơn nhẵn, chỉ có một khe nhỏ khẽ hé mở. Yết hầu Hạ Diễm khẽ động, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao.

“A… Ha…” Hạ Diễm rêи ɾỉ, tốc độ tay càng lúc càng nhanh. Thật muốn cᏂị©Ꮒ em ấy, khiến em ấy cao trào đến mức không thể dừng khóc được.

Chỉ mới nghĩ thôi mà khắp người kích động tê dại như bị điện giật. Dươиɠ ѵậŧ trong tay giật giật vài cái, qυყ đầυ cũng rỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra.

Vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trên làn da trắng nõn của Khương Ngọc, như đang vấy bẩn cậu.

Hạ Diễm vô cùng kích động, thở dốc bước xuống giường khiến tấm đệm mềm mại nảy lên vài cái.

Tìиɧ ɖu͙© giải tỏa được một chút. Hạ Diễm nhét dươиɠ ѵậŧ vẫn còn cương cứng vào quần tây rồi rút ra khăn giấy lau lau vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia.

Quần áo người nằm trên giường lộn xộn, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn đẹp như đồ sứ.

Anh tham lam mà nhìn vài lần cuối cùng rồi sửa lại quần áo cho cậu, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.

Ngày hôm sau Khương Ngọc thức dậy tâm trạng vẫn không tốt.

Cảm giác bị người đổ rượu lên người và bị nhục nhã quá tồi tệ. Cậu rất ít khi có loại cảm giác dao động mãnh liệt như vậy nhưng lần này tâm trạng thực sự đã bị ảnh hưởng.

Buổi sáng cậu ăn cơm với hai vợ chồng họ Hạ. Điều này khiến đoạn ký ức kia dần phai nhạt.

Nhưng mà khi thấy Hạ Diễm xuất hiện thì cơ thể Khương Ngọc cứng lại.

Lúc Hạ Diễm vươn tay lấy sữa ở bên cạnh, cậu nhạy bén mà tránh đi.

Ánh mắt của Hạ Diễm không kìm được sự buồn bã.

Trên bàn cơm, mẹ Hà Diễm nói: “Tiểu Ngọc, hôm nay cần dạy thêm Lục Minh sao?”

“Mẹ, sao em ấy phải dạy thêm Lục Minh. Chẳng lẽ gia đình họ Lục không mời nổi gia sư?” Hạ Diễm cười lạnh nói.

Dì Hạ cười nói: “Chiều qua lúc mẹ với mẹ nó uống trà chiều đã đồng ý chuyện này. Lát nữa thằng bé sẽ đến đây.”

Hạ Diễm nhăn mày không vui. Lục Minh kém bọn họ 1 tuổi, đang học lớp 12. Mỗi lần đến đều dựa vào việc tìm Khương Ngọc dạy thêm cho nó.

Mở miệng là gọi “anh ơi, anh ơi”, ai lại không nhìn ra ý đồ của nó.

Nhưng mà thái độ của Khương Ngọc lại vô cùng dịu dàng, đối xử với Lục Minh vô cùng tốt khiến anh hận đến nghiến răng.

Nét mặt của Khương Ngọc lạnh nhạt như đang nghĩ gì đó, nghĩ đến cú đá vào gáy mình thì cột sống lại bắt đầu đau.

Cậu lắc đầu: “Con không được ổn cho lắm. Thôi, mẹ ạ.”

“Trong người không thoải mái sao? Làm sao vậy? Sốt à?” Dì Hạ vô cùng quan tâm vội vàng vươn tay chạm vào trán cậu.

“Mẹ, con không sao, chỉ là tâm trạng không tốt thôi ạ.” Khương Ngọc cười nhạt.

Hạ Diễm nhìn hai người nói chuyện.

Chuông cửa bỗng vang lên. Người còn chưa thấy thì giọng nói đã vang lên: “Anh Khương Ngọc ơi.”