Đến giờ cơm trưa, Yến Minh đem vài món ăn nhìn hương vị đều có chút hấp dẫn tới, hồi lâu Yến Triết mới ôm Mộ Sở Văn yếu ớt chậm rãi đi ra.
Yến Sở bản không muốn nhìn bọn họ, nhưng sau khi Mộ Sở Văn bị Yến Triết hung hăng hôn một cái phát ra một tiếng than nhẹ, lại khiến hắn nhịn không được phải quay dầu nhìn lại.
Chỉ thấy Yến Triết vô cùng thân thiết ôm Mộ Sở Văn, một tay vòng qua vai cô nắm lấy một bên ngực, một tay vòng qua thắt lưng đặt tại trên mông cô, tính cách trẻ con cũng không làm mất đi khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ của cậu, ánh mắt dán tại khuôn mặt thanh tú tinh xảo đang ngửa lên của cô, bọn họ một người nửa thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, một người mặc chiếc áo sơ mi rộng, từ xa nhìn lại giống như một giấc mộng ảo đẹp đẽ trên tấm áp phích, đáng chết!
"Đã hết giờ của em rồi! Để cô xuống rồi vào rừng bắt hai con thỏ để làm bữa tối đi." Yến Sở trên xuống nhìn cậu đều cảm thấy không vừa mắt, cố ý ném cho cậu một cái công việc khó khăn.
"hả? Tại sao lại là em đi?" Yến Triết mím môi kháng nghị, lưu luyến đặt Mộ Sở Văn ngồi trên ghế gỗ.
"Chẳng lẽ anh đi? Đảo là anh mua, em tưởng ở chỗ này ăn không ở không, không cần phải lao động gì sao! Không vừa lòng thì cút!" Hắn hận không thể đá bay thằng nhóc này, đặc biệt vừua rồi mới nghe thấy cậu cùng Mộ Sở Văn hoan ái ở trong phòng.
"Được thôi! Đi thì đi!" Yến Triết không tình nguyện nhìn hai người anh liếc mắt một cái, nhanh chóng hôn trộm lên gò má Mộ Sở Văn một cái rồi đắc ý né ra.
tâm tình Yến Sở vừa mới tốt một chút, định ngồi xuống lại nghe thấy Yến Triết hạ lệnh đuổi khách: " anh cả, bây giờ vẫn đang là thời gian quý báu của em và chị Sở Văn, muốn ăn cơm trưa thì anh đi về phía đông có phòng bếp."
"Em..." Yến Sở kém chút nữa tức hộc máu, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Sở Văn, hận không thể một ngụm đem cô ăn luôn, cuối cùng lại chỉ có thể tức giận đi ra.
Mộ Sở Văn kinh ngạc nhìn người đàn ông với ham muốn chiếm hữu siêu cường kia lại ngoan ngoãn rời đi, lại nhìn thấy Yến Minh đang lưu luyến ở lại, trong lòng không yên nhìn anh như đang trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
Yến Minh nhìn ra được sự bất an của cô, xoa tay cô ôn nhu cười nói: "Đói bụng không? Ăn đi!"
Cô nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn ngon, bụng đói réo ầm ĩ cũng không dám động đũa, cô sợ anh sẽ giống như anh trai và em trai của anh, sẽ cứ như vậy mà đột nhiên nhào tới làm cô đến hư.
"Anh... Thực sự xin lỗi! Không thể bảo vệ được em trước mắt nha trai và em trai của mình, hai bọn họ dường như đã không cho em nghỉ ngơi chút nào, vậy mà anh lại..." Ánh mắt nóng cháy của anh chuyển qua khuôn mặt thấp thỏm lo âu của cô, càng cảm thấy áy náy, một bên nhẹ vỗ về mu bàn tay cô, một bên trấn an nói: "Anh vẫn là anh như ngày xưa, em đừng sợ? Anh tuyệt đối sẽ không đối xử với em giống như bọn họ đâu."
Mộ Sở Văn bán tín bán nghi nhìn anh một cái, ánh mắt lại hướng về đồ ăn trên bàn, vẫn như trước không có động tay, trên thực tế thì cô đói nhưng khí lực đều không có, vừa rồi sớm bị Yến Triết thao biến thành toàn thân vô lực.
Yến Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt yếu ớt của cô, chủ động xúc đồ ăn lên đưa đến bên miệng cô ôn nhu nói: "Để anh đút cho em ăn, có được không?"
Nhìn anh thủ thỉ thù thì dường như sợ nói lớn một tiếng sẽ làm cô bị thương, nhiều ngay như thế đây là lần đầu Mộ Sở Văn cảm nhận được sự quan tâm che chở như vậy, một loại hạnh phúc bị chôn vùi đã lâu nháy mắt tràn đầy trong trái tim, nước mắt cô không tự chủ được rơi xuống.
"Em sao vậy? Có phải là anh đã nói sai gì rồi? Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là anh sai, em đừng khóc có được không?" Yến Minh hoảng loạn buông đũa xuống, một bên vội lau đi nước mắt của cô, một bên không ngừng xin lỗi.
Mộ Sở Văn lắc đầu, yếu ớt nhìn anh mỉm cười: "Cảm ơn anh còn quan tâm em như thế."
"Cho dù có xảy ra chuyện gì anh đều sẽ không thay đổi tâm ý đối với em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em vào bốn năm trước, anh liền ôm giấc mộng có một ngày sẽ được nấu cơm cho em ăn, nhìn thấy em vui vẻ ăn mỗi một món ăn mà anh làm, anh sẽ trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới!" Nói xong, anh lại xúc lên một ngụm đồ ăn đưa đến bên miệng cô, nhìn cô há miệng nuốt vào trong miệng nhai kĩ nuốt chậm, khóe miệng anh nhẹ nhàng giơ lên, một sự hạnh phúc không tiếng động tràn lên.
"Yến Minh, kỳ thực em... bốn năm trước lần đầu tiên nhìn thấy anh thì em đã rung động với anh, chỉ là không xác định anh có thích em hay không, cho nên không dám mạo muội tiếp cận. Nhưng là bây giờ em lại biến thành..."
"Ưʍ..." Anh đặt nhẹ nụ hôn lên đôi môi mềm mại, ôn nhu nói: "Anh không cần quan tâm em biến thành cái, yêu nhau không nhất định phải làʍ t̠ìиɦ, mà chính là nhẹ nhàng nắm tay em, im lặng ngắm nhìn em, chỉ như vậy thôi anh liền cảm thấy mỹ mãn rồi."
Trong đình hai người một bên cho nhau ăn thực, một bên thủ thỉ tâm sự, đắm đuối tình tứ đưa mắt nhìn nhau, thật khiến người nhìn vào cảm thấ là một đôi tình nhân hạnh phúc.
Xa xa người đàn ôngcầm ống nhòm nhìn trộm hơi nghiêng đầu, không ngừng lớn tiếng mắng.
Yến Sở đặt ống nhòmxuống, siết chặt nắm tay nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lầm bầm lầu bầu:" Mỉm cười dâʍ đãиɠ! Nhu tình dâʍ đãиɠ! Người phụ nữ dâʍ đãиɠ! Ăn xong bữacơm này xem làm sao tôi vậy trừng phạt cô!"