Tranh Minh

Chương 42: Sư Đồ Gặp Lại

Theo hẹn, mấy ngày sau, Thanh Minh lê lết cơ thể đầy mệt mỏi tới chợ nổi cổng Bắc của Cẩm thôn.

Vào chớm đông, trời se se lạnh, cùng với đó ngày hết cũng thật nhanh.

Quả như người ta nói, ngày tháng mười chưa cười đã tối.

Mặt trời đang lặn, sương cũng dần buông, biết bao tín hiệu ngày tàn đêm tới đã rấy lên, nhưng người dân nơi đây vẫn bận bịu tranh thủ mưu sinh.

Chiến loạn là khó khăn nguy hiểm, cũng là cơ hội lớn lao. Họ cố gắng như vậy sở dĩ vì điều này. Còn cơ hội đến như thế nào, tranh thủ được ra sao, vậy còn xem vào khả năng của mỗi người.

Thanh Minh không bị vướng vào những điều này, hắn tới đây chỉ để xem có lấy được hàng hôm trước đặt hay không. Đáng tiếc, giống lần đầu, lão già kia vẫn lắc với hắn, lý do Thanh Minh cũng đoán tới được chín phần.

Nếu là thời bình thường, có lẽ sẽ không khan hiếm như vậy rồi.

Lắc đầu chán chưởng, Thanh Minh chậm rãi nhảy xuống đường bè nổi rồi bỏ về. Hắn đi cắm cúi, trong đầu suy nghĩ vu vơ. Qua tới một quán ăn nổi, Thanh Minh dừng lại, vành tai giật giật.

Một thanh âm vừa lạ vừa quen từ ngày bên cửa sổ vọng ra.

“Huynh đệ, vậy hôm nay ta mời, vậy hai bàn này gộp lại tính chung.”

Giọng nói hòa ái, thân thiện cất lên, nhịp lên xuống của nó còn rất giống cách ăn nói của Thanh Minh. Vừa rứt câu âm điệu lại uyển chuyển biến đổi, vang lên một điệu khí phách.

“Tiểu nhị, hai bàn huynh đệ bọn ta tính gộp chung, rõ chưa?”

Thanh Minh vừa mừng, nét vui chưa kịp hiện ra thì khuôn mặt lại đen như than, lòng mắng thầm.

“Tên này... còn học ta tại địa bàn ta?”

Trong quán ăn nhỏ, Yên Hưu Lộc đứng lên khí phách hô với tiểu nhị, trong khi ấy, thiếu niên ngồi bàn kia cùng với hắn chẳng nói một lời nào.

Thiếu niên ngồi đó “nhìn” bát canh chua bằng đôi mắt đυ.c ngầu, hắn lắc đầu một cái rồi thả một nhúm muối nhỏ vào bát, sau đó mới đưa lên miệng uống một hơi. Gió khẽ lay ngọn tóc mai thiếu niên, ánh mắt hắn rơi đi nơi nào không biết, miệng cất giọng hỏi. Đây là câu nói đầu tiên của hắn từ ban đầu tới giờ.

“Ngươi có giao du với tên ngốc kia?”

Nghe hỏi vậy, Yên Hưu Lộc lại chẳng hiểu gì. Hắn còn không biết là kẻ đối diện có phải hỏi chính hắn không nữa, hay là đang châm chọc hắn. Yên Hưu Lộc cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần có người “thanh toán” cho hắn bữa này là được rồi, mặc ngươi ở đó nói nhảm châm chọc.

Viên Thanh Minh tới cửa quán, dừng lại nhìn vào. Mồm Thanh Minh há hốc, mí mặt nháy lên một cái. Hắn thấy Yên Hưu Lộc và... Mai Hoa Thiên Lý.

Quay người lại muốn rời bàn, Yên Hưu Lộc vẻ mặt từ khó hiểu dần trở thành mừng rỡ. Hắn thấy ở cửa quán có bóng người quen thuộc, có thể nói là người duy nhất quen thuộc của hắn ở thế giới này.

Nhưng mà tiểu sư phụ gặp đệ tử, nhìn biểu cảm, có cần kích động vậy không?

Nghĩ đến đây, Yên Hưu Lộc tự dưng xúc động ấm áp. Lau nước mắt trong lòng, Yên Hưu Lộc đang muốn màn sư đồ nhận nhau thắm thiết, vậy mà sư thì lại tỏ ý quay đi không nhận ra hắn, khuôn mặt còn lộ ra sợ hãi, bỏ lại đồ ở nơi này ngốc trệ không hiểu.

Không phải vừa mới kinh ngạc nhận ra nhau sao? Không phải mấy ngày như cách ba thu, hai sư đồ lớn tiếng “còn khỏe chứ” hỏi han, ngồi cụng rượu với nhau sao? Vậy mà… tự dưng có cảm giác như đem con bỏ bụi, phủi áo quay đi như vậy!

“Ồ! Viên Thanh Minh, từ khi nào con cáo lại chơi với con lừa vậy.”

Thiên Lý đừng lên, “nhìn” Thanh Minh cười hỏi.

“Đại sư huynh, ăn tối sớm ghê. H-Ha… ha!”

Đại sư huynh!

Ba từ này đánh phập vào trong óc Yên Hưu Lộc. Lý giải được rồi, hóa ra tiểu sư phụ của hắn biểu lộ như vậy chính là vì điều này. Còn hắn, hiện tại mang tội danh “lừa bịp đại sư bá”.

Còn chưa nhập môn hạ đã làm ra chuyện như vậy, việc này có hơi ngoài sức tưởng tượng của Yên Hưu Lộc rồi.

Hắn vừa tới nơi xa lạ, chọn đại một người “may mắn” giúp hắn trả tiền cơm, không ngờ là bậc tiền bối, đại sư bá của hắn.

Hắn hét to trong đầu: “Trên đời, nào có chuyện trùng hợp như vậy được, còn có thiên lý nữa không.”

Nếu hắn mà nói toáng ra, có khi Thanh Minh chỉ vỗ vai hắn, thì thào nhỏ nhẹ vào tai.

“Chiêu này của ngươi, không dùng được ở đây hiểu không! Thiên lý nào ta không biết, nhưng trước mặt của ngươi đính thực là Thiên Lý đấy.”

Không để cả hai lúng túng, Thanh Minh rất khôn khéo nói.

“Còn không mau đi thanh toán rồi quay lại thỉnh an đại sư bá.”

Hiểu ý là có, Yên Hưu Lộc đảo một cái chạy ra quầy trưởng quỹ thật nhanh. Hắn vốn có tiền, là hôi của từ Ngự phủ trước khi trốn, được vài đồng. Chuyện ban nãy, chẳng qua là tới nơi lạ, muốn thực hành một chút thôi, ý hắn cũng muốn tiết kiệm chút nào hay chút đó. Đúng như ý, giờ hay rồi, nhưng không biết "hay" như thế nào thôi.

Mai Hoa Thiên Lý cũng không để ý hai người, nói một câu rồi trực tiếp bỏ đi. Hắn đang có việc trên người.

“Bớt làm mấy chuyện vô nghĩa đi.”

“Sư huynh chờ chút, hắn thực là đồ đệ ta. Tìm chỗ nào ngồi nói chuyện chút.” Thanh Minh gọi với theo.

Yên Hưu Lộc cũng vừa hay về tới, vội khom lưng hành lễ.

“Yên Hưu Lộc bái kiến đại sư bá.”

Mai Hoa Thiên Lý nán lại, ánh mắt “nhìn” về Yên Hưu Lộc, không nói gì.

Khung cảnh cứ thế lặng im, không một ai động.

Phù!

Một làn gió nhẹ thổi qua, lay khẽ góc áo ba người. Yên Hưu Lộc cười khổ, vị đại sư bá này không theo thói thường rồi, ít ra cũng phải gật một cái để hắn kết lễ chứ.

Chắc không phải là trả thù chuyện ban nãy đâu nhỉ?

Thật là không phải, Thiên Lý chỉ đang nghĩ gì đó. Hắn nhớ ra rằng trưởng bối lần đầu gặp cũng phải có quà, nhưng mà hiện thời trên người hắn không có vật gì, vậy nên sau một hồi lâu, hỏi.

“Ngươi muốn gi? Làm Tiên đế không?”

“... ”

Tiên đế?

Yên Hưu Lộc khuôn mặt đờ ra tại đó, đại sư bá của hắn còn trâu bò hơn cả tiểu sư phụ nhiều. Tiểu sư phụ của hắn cũng chỉ tạo một chút hình tượng, nói vài đạo lý thâm sâu, cũng không khoa trương tới độ hỏi ngươi muốn làm Tiên đế không?

Nhìn lại, Yên Hưu Lộc lớn hơn Thanh Minh một tuổi, tức là độ tuổi cũng như Mai Hoa Thiên Lý. Ai mà thấy tình cảnh này, khó có thể nói là thật được, có khi còn cho rằng thú vui mới của thiếu niên mới lớn, không thì cho rằng chúng đang phỏng lại các bậc thúc, bá.

Nhưng mà, sự thực chính là hiện cụ ra như vậy, không hề giả tạo hay gì.

“Đa tạ sư bá, tạm thời chưa muốn gì?” Yên Hưu Lộc lắc đầu đáp, dù không tin nhưng vẫn phải giữ lễ nghi.

“Sau này nghĩ ra nói với ta.”

Nói rồi, Mai Hoa Thiên Lý rời đi trong buổi nhá nhem, hắn thực sự đang có việc. Theo Thiên Lý, Thanh Minh và Yên Hưu Lộc cũng rời đi.

Về tới giữa làng, trước mặt là một nhà gỗ mới dựng, Thanh Minh nói với Yên Hưu Lộc.

“Đây có thể gọi là "Tàng Kinh Các" của thôn, là đại sư bá ngươi được người người “biếu tặng”. Ngươi ở lại đây với Tiêu Thông, tối rảnh xem qua chút võ công phàm nhân. Mai ta sẽ tới tìm.”

“Tiểu sư phụ, Tiêu Thông là ai, đừng bảo... ”

Thấy nét mặt của Yên Hưu Lộc, Thanh Minh phì cười.

“Yên tâm, người trong làng thôi.”

Yên Hưu Lộc thở hắt một hơi. Nhìn hắn vô tư vậy thôi, nhưng mà phải tôn những người cùng trang lứa lên một bậc bối phận cao hơn là điều khó mà chấp nhận với hắn, đặc biệt độ tuổi này rất hay so bì hơn thua. Vậy nên nghe tới Tiêu Thông, hắn còn tưởng là sẽ còn có thêm một vị sư bá hay sư thúc nào nữa chứ. Rốt cục không phải!

“Kìa, hắn về!”

“Thanh Minh, hiếm khi ngươi tới đây chơi. Ồ, vị huynh đệ này là... ”

“Yên Hưu Lộc, đồ đệ ta.”

Phụt!

Dáng vẻ mệt nhoài cuối ngày nào còn nữa, Tiêu Thông nghe hai từ “đồ đệ” này cười há hốc mồm ra.

Ba người độ tuổi xêm nhau, hai người đứng đó nhìn một người ôm bụng cười mệt mỏi.

“Ha ha. Đồ đệ ngươi?” Nói xong hắn nhìn Yên Hưu Lộc, miệng vẫn cười lệch, nói tiếp.

“Huynh đệ, nếu đây là mục đính của các ngươi thì xin chúc mừng, các ngươi làm ta cười muốn chết.”

Giờ nghĩ lại mới thấy đúng, người khác nhìn vào chuyện này mà xét thì quả thực là một trò đùa không hơn: Hai kẻ đồng lứa, một kẻ chưa xuất sư đã nhận đồ, một kẻ hơn hẳn một cảnh giới chịu làm đệ. Chuyện này thực có tính giải trí cao, và có lẽ chẳng ai coi là thật cả.

Biểu cảm khi nãy của Mai Hoa Thiên Lý làm Thanh Minh và Yên Hưu Lộc lầm tưởng chuyện vô thường này với ai cũng vậy, nhìn Tiêu Thông khi này, hai sư đồ mới ồ ra, thầm nhủ trong lòng.

“Đúng vậy, đây mới chính là biểu hiện bình thường nên có.”

Thế là không nói nhiều gì nữa cho khỏi mất mặt, Yên Hưu Lộc ở lại với Tiêu Thông còn Thanh Minh ra về.