Tới phía sau Tề Vãn, Lưu Ninh dừng lại, nhẹ nhàng chạm vào eo Tề Vãn, tay kia vén sợi tóc vào tai cô, nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước sau đó cúi xuống tai cô.
Tề Vãn nhắm mắt lại và cảm nhận rõ sức nóng của lòng bàn tay Lưu Ninh truyền đến thắt lưng cô, nó ấm áp len lỏi vào tận trái tim. Hơi thở nam tính mạnh mẽ của Lưu Ninh đã làm trái tim cô bình tĩnh lại rất nhiều.
Môi Lưu Ninh nhẹ nhàng chạm vào tai của Tề Vãn, hôn một cách nhẹ nhàng như thể cô là một thứ gì đó rất mong manh, quý giá.
Tề Vãn hít một hơi thật sâu.
"Vãn Vãn..." Giọng nói của Lưu Ninh rất nhỏ, rất nhỏ và rất trầm khiến toàn bộ cơ thể của Tề Vẫn đột nhiên mềm mại.
"Cô thật xinh đẹp..." Lưu Ninh vuốt ve vùng da ở eo của Tề Vãn, từ từ và nhẹ nhàng.
"Nào, xoay người lại nào..." Giọng nói của Lưu Ninh giống như một câu thần chú khiến Tề Vãn tự giác xoay người lại.
Tay Lưu Ninh cài sợi tóc mảnh vào tai Tề Vãn và thì thầm: "Cô thật xinh đẹp ..."
Sau đó, Lưu Ninh chậm rãi lùi lại, cầm máy ảnh lên rồi nhanh chóng nhấn nút chụp.
Lúc này, Tề Vãn mỉm cười rất quyến rũ, giống như một bông hoa xinh đẹp nở rộ trong bóng tối.
Đã bốn năm trôi qua. Trong bốn năm ấy, đối với Tề Vãn thì chỉ có nước mắt và sự cô đơn, oán giận và đồi trụy. Cô thường tự hỏi tương lai của mình sẽ như thế nào. Tại sao lúc đó cô lại yếu đuối như vậy?
Khóc rồi khóc, năm đó, cô đã tự lau khô tất cả những giọt nước mắt bằng nước mắt của cả đời cộng lại, chỉ vì người đàn ông đó, một người đàn ông xấu xa. Vì anh ta mà cô đã đổi thay.
Phụ nữ nên mạnh mẽ. Sau khi khóc, cô đã tự nhủ điều đó.
Quá khứ sẽ luôn trôi qua vì vậy cô muốn thay đổi bản thân.
Cô không còn tin vào đàn ông và tình yêu nữa. Không có người đàn ông nào trên thế giới có thể khiến cô cảm thấy an toàn và đáng tin cậy.
“Ngay cả khi người đàn ông đó yêu bạn, anh ta cũng chỉ là một người ở bên bạn.”
Cô luôn tự nhủ rằng cô phải luôn trân trọng bản thân mình, chỉ có bản thân luôn ở cạnh mình chứ không phải một người đàn ông.
Trong vài năm qua, đã có rất nhiều người theo đuổi cô. Trong một thời gian dài, cô có hai hoặc ba người đàn ông cố định. Từ ngữ thích hợp nhất để mô tả họ chính là “bạn cùng giường”.
Tất cả những gì cô muốn là một người bạn đồng hành có thể thỏa mãn ham muốn TD của cô. Cô không muốn tình yêu của đàn ông, chứ đừng nói đến hứa hẹn tương lai xa vời của họ. Do đó, khi một người đàn ông yêu cô, lúc mối quan hệ kết thúc, cô sẽ không bao giờ nhớ anh ta nữa.
Cô luôn tử tế với bản thân, bởi vì sẽ không ai làm tổn thương chính mình. Do đó, cô rất yêu bản thân và cho mình mọi thứ mình thích. Quần áo chất lượng cao, mỹ phẩm hàng đầu và các sản phẩm bảo dưỡng, túi xách, giày dép thương hiệu nổi tiếng cao cấp của Pháp... Chỉ cần cô thích, cô sẽ mua từng cái một. Dù sao, tiền không mang lại sự sống hay cái ch,ết và mức lương hiện tại đủ để cô sống một cuộc sống tốt đẹp.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày, cô đến cửa hàng thời trang quyết định mua vài mẫu trong bộ sưu tập mới.
Chọn ra một vài bộ quần áo mà cô cảm thấy thích, sau đó Tề Vãn đã vào phòng thay đồ để thử.
Tề Vãn thích mua quần áo cho mình như thế này, ngoài ra cô cũng thích nhìn vẻ ngoài xinh đẹp của chính mình trong gương.
Tuy nhiên, hôm nay đã có một người bất ngờ xuất hiện. Điều này đã quét sạch mọi hứng thú của cô.
Đúng là oan gia ngõ hẹp. Ngày hôm nay cuối cùng Tề Vãn cũng hiểu câu nói đó.
Khi thay chiếc váy cuối cùng và bước ra khỏi phòng thay đồ, cô đã chạm mặt với Lộc Mẫn Lâm, cô ta cũng vừa mới bước chân vào cửa hàng.
Tề Vãn không ngờ lại gặp người phụ nữ này đây. Điều này khiến cô thật sự chán nản. Nhưng mà bởi vì đó là con gái của ông Lộc nên cô không thể đắc tội với cô ta. Thế nhưng khi gặp nhau, cô thật sự không muốn mở miệng chào hỏi. Đành vì phép lịch sự nên chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
"Ồ, thư ký Tề, tại sao lại trùng hợp như vậy?" Ngay khi cô nghe thấy giọng nói của cô ta, cô biết ngay rằng cô ta đang cố tình tìm cách gây khó dễ với mình.
"À, thật là trùng hợp." Tề Vãn không biết cô ta muốn gì nhưng mà cô không muốn gây rối.
"Trông cô mặc đồ này cũng đẹp đấy. Không có gì ngạc nhiên khi có người cứ thích moi tiền của anh Tử Lục." Lộc Mẫn Lâm nhìn Tề Vãn với ánh mắt mỉa mai và khinh bỉ.
Tề Vãn đã cố gắng hết sức để kìm nén cơn bực bội ở trong lòng. Bởi vì cô ta là khách hàng, là đối tác của công ty của sếp nên cô luôn tôn trọng khi gặp cô ta. Nhưng có vẻ như người ta lại luôn ỷ vào điều đó mà gây sự với cô.
"Người phụ nữ này đã thử bao nhiêu bộ quần áo?” Lộc Mẫn Lâm quay đầu lại và hỏi nhân viên bán hàng.
"Sáu bộ, cộng với bộ cô ấy đang thử là bảy bộ." Nhân viên bán hàng mỉm cười và nói: "Cô ấy mặc rất đẹp."
"Ồ? Thật sao? Tôi sẽ mua tất cả quần áo mà người phụ nữ này đã thử.” Lộc Mẫn Lâm cố tình nâng cao giọng.
Tề Vãn bước thẳng vào phòng thay đồ mà không thèm nhìn lại, giận dữ nhặt chiếc váy nhỏ lên rồi thay quần áo càng nhanh càng tốt. Cô chỉ muốn rời khỏi cửa hàng ngay bây giờ. Cô không muốn thấy mặt người phụ nữ kinh tởm này.
"Ồ, tại sao cô lại thay nó ra? Mặc không đẹp à? Hay là không đủ khả năng trả?" Lộc Mẫn Lâm hẩy mông đi đến chỗ Tề Vãn.
"Nếu cô Lộc đã muốn mua thì làm sao tôi dám tranh với cô? Ngoài ra, tôi không thích mặc quần áo giống người khác.” Tề Vãn nắm chặt tay kìm nén cơn giận của mình.
"Ồ, thật vậy sao? Tôi lại cứ nghĩ rằng những kẻ như hồ ly tinh thì luôn rất thích cướp đồ của người khác cơ đấy.”