An Bình bưng lên rượu, gõ cửa bước vào phòng bao.
Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, đã không kiên nhẫn chờ đợi, An Bình đặt khay rượu lên bàn, nhẹ giọng xin lỗi: “Xin lỗi ông chủ, đã để ông đợi lâu.”
Sắc mặt người đàn ông tốt lên, An Bình nở nụ cười quyến rũ nhất của mình, định ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, nhưng người đàn ông lại đẩy cô ra, "Múa thoát y cho tôi."
An Bình sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền thuận theo, ngoan ngoãn bật nhạc lên, bật đèn đỏ mập mờ, luồn lách theo tiếng nhạc trong bóng tối mơ hồ.
Cô không biết khiêu vũ chứ đừng nói là thoát y, nhưng người đàn ông nào đến hộp đêm thực sự muốn xem phụ nữ khiêu vũ, chẳng qua là muốn phụ nữ khoe da thịt mua vui mà thôi.
An Bình uốn éo hai lần, đúng lúc cởϊ áσ ra.
Nội y bóp lại quả thực làm hiện ra một khe ngực trên chiếc ngực cup A. Mặc dù nhìn tổng thể không lớn nhưng chiếc qυầи ɭóŧ màu đen tôn lên làn da trắng nõn cũng đủ khiến hô hấp của người đàn ông nóng lên, hơn nữa An Bình rất xinh đẹp, dáng dấp gầy, mặc dù múa không chuyên nghiệp, nhưng vòng eo mảnh khảnh khiến cho uốn éo như nào cũng vẫn đẹp mắt.
Nam nhân định lực không đủ, sau khi liếc nhìn vài cái, anh ta nhanh chóng cởi thắt lưng, rút
dươиɠ ѵậŧ ra mân mê giữa hai ngón tay.
Nó không quá dài nhưng nhìn khá dày, An Bình có chút căng thẳng, hy vọng một lát nữa người đàn ông làm sẽ nhẹ nhẹ một chút, để cho cô ít phải chịu tội.
"Nhanh cởi, nhanh nhảy."
Nam nhân thúc giục, thanh âm hơi khàn, động tác tay nhanh nhẹn, hẳn là rất thoải mái, "Ồ" một tiếng thật dài.
An Bình cởi khuy quần của mình, người đàn ông mở to mắt nhìn cô, đợi nhìn thấy bộ đồ lót nội y nguyên bộ màu đen thì hưng phấn đứng lên, cầm dươиɠ ѵậŧ tiếp tục chơi, nhìn chằm chằm đôi chân thẳng tắp của An Bình, trong miệng phát ra âm thanh thở hổn hển.
Lúc đầu An Bình được ông Lý chọn cũng vì có đôi chân đẹp, cô đem tay từ mắt cá chân lên đến đùi, đang định xoay người lại thì người đàn ông đột nhiên rêи ɾỉ hai tiếng, dựa vào trên sô pha, móc trong ví ra mấy đồng tiền ném lên bàn, vẫy An Bình đi ra ngoài.
An Bình sửng sốt, có chút khó tin, lại có chút không biết làm sao, cô không ngờ mình lại trốn thoát một kiếp nữa.
Mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng nặc tràn ngập không gian đóng kín, An Bình hoàn hồn, mặc quần áo, cầm tiền lên nói "Cảm ơn ông chủ", rồi nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Cô vừa đi ra ngoài, mẹ lập tức đi tới, "Xong nhanh như vậy? Nam nhân kia không làm được?"
An Bình lắc đầu giải thích, trong mắt mẹ hiện lên vẻ thất vọng, bà nhận lấy hoa hồng rồi vẫy tay đuổi cô đi.
Cách hai ngày sau, An Thái lại gọi điện, An Bình theo bản năng không muốn bắt máy, bởi vì An Thái gọi cho cô chỉ có hai mục đích, một là đòi tiền, hai là để cô chăm sóc anh trai…
Điện thoại đổ chuông lần thứ hai, An Bình giãy giụa một hồi cuối cùng vẫn bắt máy, không ngờ An Thái nghe điện thoại không mắng cô, nghe rất vui vẻ, nói mấy ngày nữa An Khánh đi xem mắt, nên để cô cùng bọn họ đi mua quần áo đi xem mắt, An Bình rất kinh ngạc, chỉ là không kịp hỏi kỹ anh trai có vấn đề về thần kinh của mình sẽ xem mắt với ai thì An Thái đã tắt máy.
An Thái nói là đi cùng, nhưng đơn giản là bà muốn An Bình trả tiền, An Bình cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nghĩ rằng nếu An Khánh thực sự có thể thành lập một gia đình cũng tốt, vì vậy cô nhanh chóng đứng dậy.
An Bình cũng không phải là người có tiền gì, nên cô nghĩ chỉ cần dẫn bọn họ đến cửa hàng quần áo ven đường mua hai bộ là đủ, nhưng An Thái không chịu, khăng khăng nói cửa hàng quần áo ven đường bán đồ bẩn, mặc vào sẽ thua kém người khác khiến phía nhà gái ghét bỏ, kéo An Khánh thẳng đến trung tâm mua sắm lớn.
An Bình đi theo phía sau, vừa sợ vừa run nhìn sàn nhà lộng lẫy sáng bóng đến mức có thể soi gương, vội vàng kéo An Thái xuống thấp giọng thảo luận: “Mẹ, bây giờ con chỉ bán rượu thôi, một ngày kiếm không được bao nhiêu, không mua được quần áo đắt tiền..."
"Cái gì? Cô không đón khách nữa à?" Giọng An Thái lớn và đanh thép.
Với tiếng hét này, ánh mắt của những người xung quanh đều bị thu hút.
An Bình lập tức đỏ mặt, xấu hổ vô cùng, sợ An Thái lại nói cái gì, vội vàng van xin bà đừng hét nữa, cô sẽ mua.
An Thái hừ lạnh một tiếng, "Không phải nuôi sống mày chỉ là để mày kiếm tiền cho tao dưỡng lão sao? Mày mới tốt nghiệp đại học, không có kinh nghiệm làm việc, chỉ có cái mặt còn có thể nhìn này, làm sao không đi tiếp khách đi."
An Khánh nhếch miệng cười, vỗ tay tán thưởng: "Tiểu muội đón khách, mua quần áo cho ta, ta đi xem mắt cưới vợ!"
Anh ta chỉ có chỉ số thông minh và tư duy của một đứa trẻ sáu bảy tuổi, có lẽ cũng không biết tiếp khách có nghĩa như thế nào, phỏng chừng đâu là những lời An Thái thường nói, ngay cả An Khánh đều nhớ kỹ.
Những người xung quanh cười không ngớt và nhìn họ tò mò, nhưng An Thái không hề xấu hổ, một hồi để An Khánh nhìn cái này, một hồi để An Khánh xem cái kia một chút
Chỉ có An Bình, khuôn mặt nóng như lửa đốt, lần đầu tiên từ tận đáy lòng cảm nhận được cuộc sống của mình cô tịch bi thương.
Sau khi ghé thăm một số cửa hàng, An Thái đã mua cho An Khánh một bộ vest, một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo len mùa xuân một cách không khách khí, tổng giá của những bộ quần áo này là hơn 5.000. An Bình đau lòng không thôi, nhưng cũng vạn phần may mắn vì An Thái không mở miệng nói mình cũng cần mua.
Sau khi mua sắm quần áo, An Thái lại đến một nhà hàng tây ăn tối, nói rằng bà muốn dạy cho An Khánh một số phép xã giao, để buổi ra mắt không trở thành trò cười trong mắt nhà gái.
Gọi xong đồ ăn, An Thái quay đầu căn dặn An Khánh: "Nhi tử, học hỏi từ mẹ và biểu hiện tốt trong hai ngày tới nhé. Con phải nắm bắt cơ hội này. Mẹ có hỏi kỹ bà mối, con bé kia là xử nữ, mông cũng rất to, khẳng định có thể dễ dàng sinh đẻ, hy vọng đến lúc đó sớm một chút cho chúng ta an gia khai chi tán diệp!"
An Thái nói rất lớn, hai cô gái bàn bên lập tức nhìn sang, ném cho An Thái một ánh mắt khinh bỉ, vừa nhìn bà vừa thì thào bàn tán.
An Thái tính tình nóng nảy nên đứng dậy chỉ vào hai cô gái mà mắng: “Các người nói gì thì quang minh chính đại mà nói, lén lén lút lút như đĩ vậy!”
"Mẹ, bình tĩnh......" An Bình mệt mỏi muốn khuyên can, nhưng An Thái lại trách mắng cô: "Cái gì? Mắng bọn họ mà mày còn thấy khó chịu sao? Chẳng lẽ bọn họ cùng một hộp đêm với mày sao?"
Loan loan: Nếu mấy bà hứng thú hoặc có cùng gu truyện vơi tôi thì bước vào trang tui khám phá nhó