Sau khi Trịnh Kim Lâm phát hiện em gái không có ở trong xe, mà cửa sau lại mở ra, tinh thần anh liền sắp hỏng mất, lập tức muốn quay xe trở về tìm người.
Nhưng giữa đường lại gặp phải đoàn người đang ồ ạt đổ ra cổng, trong nhất thời xe bị chặn đứng, không cách nào nhúc nhích.
“Sao Kim Bảo lại không thấy?” Trịnh Kim Lâm đấm mạnh vào vô lăng, tức giận rống lên.
Triệu Kim Mỹ chưa từng thấy qua hắn như vậy, không cấm được có chút sợ hãi: “Hẳn, hẳn là bị rơi xuống…”
Không nói thì thôi, Trịnh Kim Mỹ vừa nói lời này, Trịnh Kim Lâm càng thêm không xong.
Rõ ràng là anh đã đóng cửa xe lại rồi… nhưng lúc đó hoảng loạn như vậy, anh cũng không để ý, nếu như thật sự là vì như thế mà Kim Bảo bị rơi ra… thì cả đời này Trịnh Kim Lâm cũng không thể tha thứ được cho mình mất.
Anh dùng hai tay ra sức vuốt mạnh đầu tóc ngắn của mình từ trước ra sau, lại nhìn đám người đang không ngừng chen lấn trước mặt, tức giận đấm lên còi ô tô quát lớn: “Tránh ra! Tránh ra! Mau tránh ra!”
Nhưng càng như vậy, lại càng khiến xung quanh thêm hỗn loạn, người chen tới cạnh hắn cũng nhiều hơn.
“Người nào đó? Không nhìn thấy phía trước không đi được à?”
“Mẹ nó, ai đó! Bíp còi cái gì hả? Tưởng có xe là hay lắm à!”
Vô số âm thanh khó chịu không ngừng truyền đến.
Trịnh Kim Lâm lại giống như phát điên, tiếp tục đấm còi xe: “Cút! Mau tránh ra! Tránh ra!”
Có người trung niên nóng tính đang chen ở bên cạnh cửa xe sau của hắn, không nhịn được mà đập mạnh lên vỏ xe quát.
“Thằng nhãi ranh, có giỏi thì xuống đây, núp trên xe thì….”
Lời chưa nói hết, đã phát hiện ra cửa xe sau vậy mà không có đóng, làm ông ta mừng rỡ tới mức hưng phấn, bất chấp tất cả mà kéo ra trèo lên.
“A ha ha, phía sau còn trống nhiều chỗ như vậy, không ngại chở thêm người chứ?”
“Mau, con trai, cha mẹ, vợ, mau vào…”
Nói, liền kéo theo một nhà vợ, con trai, cha mẹ của mình chen vào.
Phía sau lập tức chen chúc năm người, Triệu Kim Mỹ sợ tới mức há hốc mồm, mãi một lúc sau mới lấy lại tiếng nói hét lên:
“A! Mấy người là người nào, sao lại có thể tùy tiện leo lên xe của người khác? Có biết xấu hổ không hả? Mau đi ra! Mau đi ra.”
Bác gái lớn tuổi là vợ của ông ta, không cho là phải còn liếc mắt nhìn Triệu Kim Mỹ: “Cô gái này nói gì vậy hả? Có biết lễ phép hay không? Sao lại nói chuyện với người lớn như vậy?”
“Đúng vậy, ngồi một tí thì đã sao?” Bà lão ngồi cạnh nói.
“Các người ấn còi ồn ào như vậy, xem như là bồi thưởng tổn thất tinh thần đi.”
“Đúng vậy, xe còn nhiều chỗ như vậy, đều là người nhà với nhau, giúp đỡ một tí thì mất gì!” Gã trung niên ra sức gật đầu ủng hộ mẹ mình.
Có lẽ là vì nhiều ngày không tắm, trên người bọn họ có một loại mùi vị khiến người khác gay mũi không chịu nổi.
“Ai là người nhà của mấy người chứ?” Triệu Kim Mỹ tức tới mức hít thở không thông.
“Ai da, xem cô bé này nói chuyện này. Người cùng một căn cứ thì chẳng phải đều là người nhà sao?” Bác gái lớn tuổi liếc cô một cái, lại nhìn thấy chỗ ngồi của Triệu Kim Mỹ còn rộng rãi, quay đầu đẩy con trai:
“Sau này chật quá, ghế phụ còn rộng như vậy thì ngồi hai người đi, mau dịch qua, mau dịch qua, để con trai tôi lên đó ngồi, mau lên, mau lên!”
Gã trung niên cũng bị chen tới mức toát mồ hôi hột, vội ra sức gật đầu:
“Đúng, đúng, đúng! Ở đây chật như vậy, Đại Long con mau lên bớt bên trên đi!”
Thanh niên to béo được gọi là Đại Long kia, nghe bọn họ nói vậy liền thật sự đứng lên, ngẩng khuôn mặt đầy mụn nhọt bám lên lưng ghế của Triệu Kim Mỹ cười nham nhở.
Triệu Kim Mỹ suýt thì nôn ra mất.
Sống mười mấy năm cuộc đời, lần đầu tiên cô gặp được cả một nhà không biết xấu hổ như vậy!
“A, đừng có đến đây!”
Triệu Mỹ Linh ghét bỏ phất tay, một dòng nước mát lạnh theo lòng bàn tay cô phóng ra, đập thẳng vào mặt tên đó.
Người tên Đại Long kia thoáng sững ra, còn đang chưa kịp định thần, thì thái dương bên trái đột nhiên bị thứ gì đó chỉa vào…
Trịnh Kim Lâm cầm súng chỉ hắn, môi lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
Bác gái lớn tuổi và gã trung niên kia sợ tới mức kéo con trai ngã ngược về sau.
Nhưng tên kia lại quá béo, một ngã liền đè nặng lên bốn người, khiến bọn họ nhất thời hít thở không thông. Nhất là hai ông bà già, đau đến la lên oai oái.
Trịnh Kim Lâm lại xoay người chỉa súng vào đám người: “Lặp lại một lần nữa, mau cút!”
Gã trung niên mặc dù sợ hãi, nhưng trong lòng lại không muốn chịu thua, cắn răng há mồm quát: “Cậu này làm cái gì vậy? Sao có thể chỉa súng vào người khác? Có còn công lý….”
“Phanh!” Lời chưa nói hết, thì trên lưng ghế bên cạnh đã bị bắn ra một cái lỗ hỏng, một sợi khói nhẹ theo đó bốc lên….
“A a a!” Đám người sợ tới mức hét lên, ba chân bốn cẳng đẩy cửa xe vừa lăn vừa bò chui ra ngoài, trên đường còn xô đẩy không ít người, khiến xung quanh lại càng thêm ồn ào, bắn đầy tiếng chửi rủa.
Triệu Kim Mỹ thấy người đi rồi, không nói hai lời vội tháo dây an toàn, lách người chui ra phía sau đóng cửa xe, khóa chốt cẩn thận.
“Nôn!” Trên ghế sau dính nhớp bụi đất và mùi hôi trên người một nhà kia, khiến Triệu Kim Mỹ không nhịn được mà muốn nôn.
Cô cố gắng cắn răng nhịn xuống, sau khi xác định cửa đã khóa kỹ, mới trèo trở lại ghế phụ, oán giận lẩm bẩm hai câu: “Loại người gì vậy chứ? Đúng là quá đáng ghét!”
Trịnh Kim Lâm thu lại súng, nhìn ánh đèn đỏ chớp nháy liên tục trên đồng hồ, trái tim anh lại càng thêm căng chặt.
Cuối cùng thật sự không chịu được nữa, anh xoay người, mở cửa đi xuống.