Trung Học Mỹ Nữ

Chương 90: Vụ án mất tích

Tại trung tâm thành phố G, cục cảnh sát, lão cục trưởng Tôn Hồng Dân hỏi Thượng Quan Đồng vừa bước vào:

"Tiểu đồng, ngày hôm qua có một vụ phụ huynh báo con họ bị mất tích ở trường học, có manh mối gì không?"

"Vẫn không có ạ, những người quen thuộc với cô bé chúng ta đã tìm kiếm, lấy lời khai cả rồi, đều nói không có nhìn thấy nàng, cũng không có liên lạc gì với nàng ta, Tôn thúc thúc, ngươi nói xem có lạ hay không trong một năm nay có bao nhiêu vụ bắt cóc rồi cơ chứ lại toàn là nữ sinh?

Đáng giận hơn là, báo án sau hai ngày lại nói con em mình trở về nhà rồi, đòi rút lui án, ngươi nói đây không phải là kì lạ sao? Cho rằng cục cảnh sát của chúng ra không có chuyện gì làm sao?" Thượng Quan Đồng có chút tức giận bất bình nói.

"Tiểu đồng ah, ngươi làm cảnh sát cũng lâu rồi, mà tâm tình vẫn chưa thể kiềm chế được hả? Chúng ta là cảnh sát nhân dân, vốn là vì nhân dân mà phục vụ thôi, vụ án mà có rườm rà đó là điều tất nhiên thôi, nhà người ta con gái trở về đó là điều tốt mà?

Lẽ nào ngươi muốn chúng ta tìm xác về cho cha mẹ người ta ngươi mới chịu?" Tôn Hồng Dân nửa đùa nửa thật dạy bảo Thượng Quan Đồng.

"Cục trưởng đại nhân, ta đương nhiên là không phải có ý này, ý của ta đó là,

Một cô bé mười mấy tuổi, đang vào độ tuổi nổi loạn, còn có thể là bỏ nhà chạy theo bạn trai không chừng ah, lại chạy ra ngoài chơi vài ngày rồi về, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Chính ta lúc nhỏ cũng từng bỏ nhà đi chơi, bị ba ta bắt về cấp túc một trận." Thượng Quan Đồng giải thích.

"Tiểu đồng, ý của ngươi là chúng ta giờ nên bỏ mặt vụ án này, ngồi đợi cô bé này tự trở về?" Tôn Hồng Dân nghiêm mặt nói.

"Không không, cục trưởng à, ta hiện tại liền đi tìm ta đi tìm mà, ta hỏi thăm được nàng có một người bạn rất thân trên mạng, ta đi xem thử manh mối này!" Thật sự nhìn thấy Tôn Hồng Dân tức giận, Thượng Quan Đồng cũng không dám nhiều lời nữa, Tôn Hồng Dân không đáng sợ, nhưng mà truyền tới tai lão ba, vậy thì xong đời mình.

Đồng thời, tại trường học, Lan Hinh vừa đi dự hợp về tới lớp thì khuôn mặt đã đầy hỏa giận. Hai tên khốn kiếp này, đây là sợ mình trách phạt, lại dám cùng nhau bỏ trốn luôn trong giờ học.

Hai tên này trong giờ học trốn đi mất nàng chính là giáo viên chủ nhiệm trách nhiệm là rất lớn, lại nghĩ đến Tạ Phi Thiên lại dẫn Âu Dương Yên hai người bỏ trốn, Lan Hinh trong lòng càng tức hơn, bình dấm chua trực tiếp bể ah, lửa giận bùng bùng.

Thằng nhóc con này, đừng để cho ta tìm được các ngươi, bằng không ta cho các ngươi đẹp mặt. Lan Hinh ở trong lòng hung hăng mắng.

"Lan lão sư, lớp bên cạnh có người nói nhìn thấy Tạ Phi Thiên lên một chiếc xe con mười sáu chổ." Đường Lâm đột nhiên đuổi theo Lan Hinh ở phía trước báo cáo.

"Lúc nào hả?"

"Buổi trưa lúc ăn cơm xong."

"Nhìn thấy Âu Dương Yên không?"

"Nàng cũng nói lúc sau ở trường nhìn thấy Âu Dương Yên vội vã chạy đi ra ngoài, không biết có phải hay không đi theo Tạ Phi Thiên."

"Ngươi nhanh đi hỏi thăm một chút, xem còn có ai nhìn thấy hay là biết việc này không? Ta trước tiên liên lạc về nhà bọn họ xem thử."

Lan Hinh móc ra điện thoại đang định bấm số thì, một cú điện thoại gọi tới, vừa nhìn, là một số xa lạ.

"Lan lão sư, ta Thượng Quan Đồng đây, ta bây giờ đang ở trường học của các ngươi này, có thể hay không xin ngươi hỗ trợ phá án một chút, chúng ta muốn tìm Tô Tiểu Thơ để hỏi một số chuyện?"

"Tô Tiểu thơ đúng là học sinh lớp của ta. Đúng, đúng, đúng. Ngươi đang ở đâu? Ở đại lộ trước cổng trường nà? Tốt, ta lập tức chạy tới ngay." Lan Hinh cúp điện thoại, quay lại nói với Đường Lâm:

"Ngươi đi gọi Tô Tiểu Thơ đến đại lộ gặp ta một xíu."

Nghe được Thượng Quan Đồng nói đến đây là vì chuyện một nữ sinh bị mất tích, đến để thu thập chứng cứ mà nữ sinh kia có liên lạc với Tô Tiểu Thơ, nghe được việc này làm Lan Hinh không khỏi không nghĩ tới Tạ Phi Vũ cùng Âu Dương Yên bỏ trốn, ta có nên báo cảnh sát luôn không?

...

"Lan lão sư, ta thật sự không biết Âu Dương Yên nàng đi đâu cả? Buổi trưa ăn cơm xong thì vẫn còn, sau khi vào nhà vệ sinh, thì liền vội vã rời rồi, ta có hỏi nàng đi đâu, nàng cũng không có nói cho ta biết đi đâu cả." Tô Tiểu thơ vừa bước tới, liền bắt đầu khai ra những gì nàng biết.

"Lan lão sư trường học cũng có học sinh mất tích sao?" Thượng Quan Đồng kinh ngạc hỏi.

"Ai ta cũng chưa dám chắc? Nhưng Tạ Phi Thiên cùng Âu Dương Yên, bình thường rất là ngoan, buổi trưa hôm nay liền bỏ đi đâu mất." Lan Hinh đáp:

"Ta đang định liên hệ với người nhà hai em đó đây."

"Tô Tiểu thơ, đây là Thượng Quan cảnh sát, nàng có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi không được nói dối, biết chuyện gì thì nói thật ra nghe chưa." Lan Hinh nhìn về phía Tô Tiểu thơ nói.

"Cảnh sát tới tìm ta có việc sao?" Tô Tiểu thơ nghe thế sợ hết hồn.

Vốn là còn tưởng rằng người này là bạn của Lan lão sư, sao lại là cảnh sát tới tìm mình chứ?

"Ta... Ta nhất định... nói thật mà... Nói thật." Tô Tiểu thơ lắp ba lắp bắp trả lời.

"Tô Tiểu thơ, ngươi biết Hồ Mị trường "Tứ Trung" không?" Thượng Quan Đồng hỏi.

"Ta biết nàng ta, chúng ta quen nhau trên facebook ấy."

"Vậy ngươi biết nàng hiện tại đang ở đâu không?"

"Không biết, nàng cũng gần một ngày rồi không có online."

"Nàng gần đây có nói là muốn đi đâu không, hay muốn làm chuyện gì không, đại loại như vậy?"

"Không có, mấy ngày trước nàng còn nói muốn tập trung ôn tập chuẩn bị thi đại học sắp đến đấy."

"Ngươi suy nghĩ kĩ thêm một chút, xem có xót cái gì không? Nàng bây giờ mất tính không để lại dấu hiệu nào, người trong nhà đang rất gấp gáp."

Tô Tiểu thơ suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu một cái."Không có, ta chắc chắc là không."

Nhìn Tô Tiểu thơ quay trở về lớp học, lúc này Thượng Quan Đồng mới quay lại hỏi Lan.

" lúc Tạ Phi Thiên cùng Âu Dương Yên mất tích, có ai đó nhìn thấy hai người họ không? Lan lão sư có hỏi các học sinh thử chưa?"

"Đúng là có một em học sinh nhìn thấy Tạ Phi Thiên ra khỏi trường học lên một chiếc xe con mười sáu chổ, còn chứng kiến Âu Dương Yên từ trong trường chạy vội ra đường, hẵn là cùng đi với Tạ Phi Thiên." Lan Hinh cười khổ nói.

"xe con mười sáu chổ?" Thượng Quan Đồng sững sờ

"Ngươi nói là bọn họ lên một chiếc xe con mười sáu chổ?"

"Đúng là như vậy. Làm sao hả?"

"Không có gì, chính là nữ sinh ta đang tìm cũng bước lên một chiếc xe con mười sáu chổ mà mất tích, đồng thời rất kỳ quái là trước đây có vài vụ án nữ sinh mất tích, hầu như đều là bước lên một chiếc xe con mười sáu chổ."

"Cái kia, vậy những người bị mất tích đã tìm thấy chưa?" Lan Hinh bắt đầu lo lắng.

"Tìm thấy rồi, đều là sau hai ngày tự quay trở về, người nhà liền đến cảnh sát hủy án. Ngươi nói vụ này cũng vậy nha? Làm sao đều là một chiếc xe mười sáu chổ tới trước cổng trường đưa đi?

Không được, ta còn phải đi lục lại các vụ án trước xem, hỏi rõ việc này mới được." Thượng Quan Đồng đột nhiên nghĩ đến những vụ án mất tích này đều liên quan tới chiếc xe mười sáu chổ, hai ba ngày sau liền tự mình trở về, sau đó hủy bỏ bản án, tương tự mất tích toàn là những nữ sinh xinh đẹp, và trước đó cũng không có dấu hiệu gì báo trước.

Đương nhiên, Tạ Phi Thiên là một cái ngoại lệ, nam nhân bị bắt ah.

"Lan lão sư, ngươi biết Tạ Phi Thiên cùng Âu Dương Yên vì lý do gì mà bỏ trốn không?"

"Hẳn là yêu nhau sợ ta trách phạt bọn họ chứ gì? Ngày hôm qua có người tố cáo bọn hắn phịch nhau giữa đêm." Lan Hinh cười khổ nói, chính mình chỉ là giận hắn nên nói nặng một tý, làm sao lại đem bọn họ dọa sợ bỏ trốn cơ chứ, ta đáng sợ vậy sao?

"Hừm, là như thế sao? Vậy ngươi trước tiên liên hệ về nhà bọn hắn xem sao, ta có việc, đi trước nhé, à, đúng rồi, có tin tức của Tạ Phi Thiên, nói cho ta biết một tiếng nha." Thượng Quan Đồng vội vã đi rồi.

Trở lại cục cảnh sát, Thượng Quan Đồng trước tiên lục lại hồ sơ những vụ án bắt cóc trước, sau đó lựa chọn vài cái nữ sinh rồi đi thăm hỏi, vừa đi tìm hiểu, nàng giật nảy cả mình,

bởi vì nàng phát hiện những nữ sinh đã từng rất ưu tú này bây giờ, trở nên chán chường, có người thì lúc nào cũng thờ người ra, có người thì như tâm thần, vài người tỉnh thì lúc nhút nhát sợ sệt, hỏi về vấn đề mất tích thì toàn nói dối hoặc ấp úng.

hơn nữa tâm tình rất kích động. Nhiều năm phá án kinh nghiệm, để Thượng Quan Đồng ý thức được trong này nhất định có vấn đề rồi đây.

Nhưng mà vấn đề ở chổ nào? Xem ra cần phải tìm tới cái kia nữ sinh Hồ Mị mới có lời giải đáp rồi.