Mối Tình Đầu Cả Đời

Chương 46

Ngày quay đầu tiên, tổ chương trình lựa chọn quay trong nhà như thường lệ.

Phần đầu này tên là “Một ngày bình phàm”, quay lại cuộc sống một ngày, từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn. Lúc sau tổ hậu kỳ sẽ biên tập lại rồi phát sóng.

Buổi tối ngày hôm trước đã có nhân viên của tổ chương trình gắn camera ở các vị trí ẩn giấu trong phòng, bảo đảm mỗi góc đều ở phạm vi có thể quay.

Thời đại kỹ thuật phát triển khiến con người bớt rất nhiều công sức. Ngày hôm qua Vưu Gia tăng ca đến đêm muộn, nghe Lục Quý Hành dặn dò cô qua điện thoại, lúc về thấy mọi thứ đã đâu vào đấy, cô tiến lại gần nhìn, một đống máy móc, cô cũng không quá để tâm.

Dù sao cũng không có gì gây trở ngại, nhiều lắm là nói chuyện làm việc phải chú ý hơn.

Có lúc cô nhớ rõ, có lúc lại không nhớ được.

Sáng hôm sau cô ngủ nướng không muốn dậy, hiếm khi mới có dịp được nghỉ ngơi, đồng hồ báo thức buông tha cô cho nên ngủ say giấc vô cùng.

Mẫn Chi được hai tuổi là phân giường ngủ, không ai đến làm ồn cô cả.

Lục Quý Hành rời giường trước, anh đến phòng Mẫn Chi ôm bé đi rửa mặt, Mẫn Chi thích ngủ nướng, Lục Quý Hành phải dỗ hồi lâu Mẫn Chi mới có thể rời giường.

Rửa mặt xong, Mẫn Chi nói muốn đi luyện đàn, anh bèn bế con gái lên tầng trên.

Dao Chi đã dậy từ sớm, cậu bé đang tập nhảy ở trong phòng, hôm nay là ngày Lục Quý Hành tự mình dạy con mỗi tháng, cho nên cậu bé dậy sớm khởi động cơ thể trước. Âm nhạc quá lớn, dù phòng luyện nhảy có cách âm rất tốt thì vẫn có tiếng nhạc mơ hồ truyền ra, Mẫn Chi cẩn thận lắng nghe, bé nói: “Anh cả đang tập nhảy.”

Lục Quý Hành “Ừ” một tiếng: “Anh cả con chưa bao giờ ngủ nướng, Mẫn Chi xấu hổ không?”

Mẫn Chi chôn khuôn mặt nhỏ vào ngực ba, cười hì hì nói: “Mẫn Chi không xấu hổ.”

Lục Quý Hành cũng không nhịn được cười.

Dật Chi còn đang ngủ, nghe dì nói đêm qua đọc sách đến tối khuya — Dật Chi tuổi không lớn nhưng rất thích xem sách để gϊếŧ thời gian, Lục Quý Hành cũng không can thiệp quá nhiều. Cậu bé không đọc sách là đi gây chuyện khắp nơi, có đôi khi tâm huyết dâng trào còn muốn tháo máy tính ra xem bên trong có cái gì, tính tò mò cao, lá gan cũng lớn, không có chuyện gì là không dám làm, còn không bằng đi đọc sách, như vậy có thể yên tĩnh một lát.

Buổi sáng anh đến phòng cậu bé, thấy trên bàn là quyển sách Sưu Thần Ký, cũng không biết đọc có hiểu không mà xem đến mức mê mẩn quên cả ngủ.

Đại Bạch ngồi ở cửa sổ suy nghĩ miêu sinh, tuổi của nó càng lớn thì nó càng không thích vận động, có đôi khi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ là nhìn cả một ngày. Trước kia thích nhất là nằm trong lòng Vưu Gia, bây giờ không thích chơi với mọi người, chỉ có Mẫn Chi chơi với nó thì nó có thể cọ Mẫn Chi làm nũng một chút.

Dì chuẩn bị bữa sáng trong bếp, leng keng leng keng không biết đang mân mê cái gì, thấy anh đi ngang qua thì nghiêng đầu hỏi: “A Quý, sáng nay muốn ăn gì?”

“Cứ nấu như mọi khi là được ạ, dì làm bánh cho Vưu Gia nhé, hai ngày nay cô ấy nhắc mãi, lải nhải làm cháu đau đầu.”

Dì cười nói: “Nếu con bé muốn ăn thì đã tìm dì rồi, lải nhải cháu chắc là cố ý, con bé thích chọc cháu mà.”

Lục Quý Hành cười một tiếng: “Gần đây cháu chiều cô ấy quá, cô ấy đó, ba ngày không dạy bảo là ngứa da.”

Mẫn Chi ôm ba, mơ màng chưa quá tỉnh táo, bé nói: “Mẫn Chi cũng muốn ăn bánh.”

Dì cười đáp: “Được rồi! Bà làm bánh cho Mẫn Chi.”

Lục Quý Hành bỗng nhiên nhớ đến gì đó, anh đặt Mẫn Chi xuống: “Mẫn Chi tự lên tầng nhé, ba đi gọi mẹ dậy.”

Mẫn Chi xuống khỏi người ba, bé ngoan ngoãn nói “Dạ”, lại nói: “Mẫn Chi không xấu hổ, mẹ mới xấu hổ.”

Lục Quý Hành vừa đi vừa nói chuyện: “Ừ, chờ mẹ dậy Mẫn Chi phải cười nhạo mẹ nhé.”



Hôm nay thời tiết không tốt lắm, rét tháng ba, bầu trời vốn đang càng ngày càng trong đột nhiên thả tuyết mịn, mới đầu còn không để ý, chỉ cảm thấy sắc trời hơi âm u, nhưng mở cửa ra mới thấy rất lạnh. Đại Bạch mở cửa sổ đi ra ngoài dạo một vòng, lúc quay về trên người đã dính đầy bông tuyết, nó vào nhà vừa đi vừa lắc người, nó đến cọ vào Mẫn Chi, Mẫn Chi cảm thấy trên tay lạnh lạnh, bé “A” một tiếng, chợt ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy tuyết bay lất phất, không trung từ một mảnh xám xịt biến thành trắng tinh trong vắt, đất trời lặng thinh không tiếng động.

Mẫn Chi chạy chậm đi gọi ba, giọng nói trẻ con đáng yêu vô cùng: “Ba ơi ba, tuyết rơi, tuyết rơi ~ rồi!”

Lục Quý Hành ở phòng ngủ, bởi vì camera đi theo anh nên anh lấy quần áo đi thay, vừa ra ngoài thì Mẫn Chi nhào tới, anh thuận thế bế con gái lên, nhéo khuôn mặt nhỏ của bé hỏi: “Giày đâu, lại ném giày đi đâu rồi?”

Mẫn Chi cuộn ngón chân, thẹn thùng che mặt trả lời Lục Quý Hành: “Mẫn Chi, không biết.”

Lục Quý Hành quẹt qua chóp mũi bé, sờ bàn chân hơi lạnh của Mẫn Chi, anh bỗng nhiên ôm Mẫn Chi đến mép giường, sau đó nhét Mẫn Chi vào chăn, lừa gạt bé: “Nào, Mẫn Chi sờ bụng mẹ, xem bụng mẹ có ấm không.”

Mẫn Chi nghi ngờ nhìn ba, nhưng trước giờ bé luôn nghe lời ba nhất, vì thế bèn lén lút duỗi tay sờ vào bụng mẽ.

Vưu Gia đang hơi bị đóng đè, rõ ràng nghe thấy có người nói chuyện nhưng mơ mơ màng màng không tỉnh được.

Cho đến khi bàn tay lạnh lẽo của Mẫn Chi chậm rãi thò vào chăn, cô mới giật mình mở mắt.

Mẫn Chi mở to đôi mắt, người ghé vào người mẹ, nửa người ở trong chăn, một nửa ở bên ngoài, bé thấy đôi mắt đang nhắm chặt của mẹ đột nhiên mở, tay nhỏ của mình thì bị mẹ nắm lấy, mẹ nhìn bé, sau đó nhìn ba, rồi bỗng nhiên dùng chăn bọc bé lại, cười mắng: “Nhóc con!”

Mẫn Chi cười khanh khách, bé đại chiến với mẹ trong chăn 300 hiệp, cuối cùng kết thúc với tình trạng mình bị mẹ trói tay trói chân, bé thở hồng hộc, vừa thở vừa nói: “Mẫn Chi không hư, ba hư.”

Vưu Gia hôn trán con gái, nói nhỏ với con: “Mẫn Chi nói đúng, cho nên—” Vưu Gia đột nhiên nhấc chân đá thẳng vào bụng Lục Quý Hành.

Anh không trốn tránh, chỉ nắm lấy chân cô, mặt không cảm xúc cào lòng bàn chân cô.

Sau đó Mẫn Chi cảm nhận được mẹ lấy một tư thế kỳ lạ co rụt một cái, cũng căm giận “Á” một tiếng, giọng điệu như cười như giận, cô ôm chăn ngồi dậy sau đó thò người qua đánh anh: “Sao anh lại đáng ghét như vậy! Tức chết em.” Cô nắm tay đánh lên người anh.

Sức lực của cô thì có bao nhiêu, đánh lên người anh như gãi ngứa, Lục Quý Hành không tránh đi, anh kéo hai tay cô ra sau, tay khác véo mặt cô, cười nói: “Dậy rửa mặt, Mẫn Chi còn dậy sớm hơn em.”

Mẫn Chi khoanh chân nhỏ, trịnh trọng gật đầu: “Mẹ xấu hổ.”

Vưu Gia nhéo mặt bé, hừ một tiếng: “Con đúng là vua nịnh nọt của ba.” Nói xong trộm đạp Lục Quý Hành một cái, thấy mình thực hiện được liền bỏ chạy đi rửa mặt.

Lục Quý Hành lắc đầu, anh ôm Mẫn Chi ra khỏi chăn, thuận miệng hỏi: “Mẹ có ấu trĩ không con?”

Mẫn Chi là vua cổ động, vua nịnh nọt của ba, nghe vậy lập tức gật đầu: “Ấu trĩ, ấu trĩ hơn cả Mẫn Chi, mẹ ba tuổi.”

Lục Quý Hành gật đầu đồng ý: “Mẫn Chi nói đúng.”

Dì gọi xuống ăn cơm, Dao Chi tắm rửa thay quần áo đi ra ngoài, thấy Mẫn Chi đến thì tiến lại nhéo mặt bé: “Gọi anh.”

Mẫn Chi ngoan ngoãn gọi: “Anh ơi.”

Lục Quý Hành sai Mẫn Chi: “Đi, xem anh hai con dậy chưa.”

Người khác đi gọi thì khả năng Lục Dật Chi sẽ coi như không nghe thấy, nhưng nếu Mẫn Chi đi gọi thì cậu bé sẽ không nhịn được đi trêu bé, trêu người ta rồi chính mình cũng tỉnh, Dật Chi là người đã tỉnh dậy thì sẽ không ngủ nướng.

Mẫn Chi chạy lộc cộc đến phòng anh hai, cửa phòng không khóa, bé nhón chân mở cửa. Anh hai đang đánh răng, vì thế Mẫn Chi cao giọng gọi: “Anh hai dậy rồi ạ!”

Sau đó đẩy cửa phòng.

Lục Dật Chi phun ngụm nước súc miệng cuối cùng ra, cậu bé đặt cốc lên bàn, sau đó vốc nước rửa mặt, vừa định đi lấy khăn lông thì Mẫn Chi ở bên cạnh đã túm quần cậu bé, nhón chân đưa khăn lông sang: “Anh hai lau mặt.”

Lục Dật Chi liền cười, cậu bé nhận lấy, đồng thời ôm Mẫn Chi lên: “Gọi anh.”

Mẫn Chi lại ngoan ngoãn gọi: “Anh hai.”

Lục Dật Chi “Ơi” một tiếng sau đó ôm bé xuống nhà ăn.

Ba mẹ và anh cả đều đã ngồi xuống, cậu bé đặt Mẫn Chi xuống ghế ở giữa, Đại Bạch bỗng nhiên vây quanh chân ghế của Mẫn Chi kêu meo meo, không biết là đói bụng hay là muốn Mẫn Chi ôm.

Mẫn Chi duỗi tay gọi “Đại Bạch”, Đại Bạch lập tức nhảy lên người bé, Mẫn Chi cười hì hì, tay thuần thục vuốt lông Đại Bạch.

Bé đang dỗ Đại Bạch cho nên không còn tay ăn cơm.

Lục Dật Chi rót một cốc sữa bò, kéo đ ĩa bánh đã được cắt thành miếng nhỏ đến trước mặt mình sau đó đút từng miếng cho Mẫn Chi.

Cậu bé ăn một miếng là đút cho Mẫn Chi một miếng.

Vưu Gia gõ bàn: “Lục Dật Chi, em gái con ba tuổi rồi, em có thể tự ăn, con để em tự ăn đi, đừng chiều em mãi.”

Lục Dật Chi nhìn mẹ một cái, lại liếc nhìn ba, sau đó dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra thành ngữ mình vừa học được: “Trên làm dưới theo.”

“Ba của con chiều vợ còn quá đáng hơn, con chỉ đút cơm cho em ăn thôi, có vấn đề gì ạ?”

Vưu Gia nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của con trai, cô không nhịn được cười, quay sang chọc tay Lục Quý Hành nói: “Anh nói con trai giống ai? Ai nha, sao em lại không có một anh trai như vậy.”

Anh trai cô chỉ biết trêu chọc cô, khi còn nhỏ cũng luôn làm cô chịu tội thay, dùng thực lực bán đứng em gái.

Lục Quý Hành rót cho cô cốc sữa đậu này, rút khăn giấy lau ngón tay vừa cầm bánh quẩy của cô, thản nhiên nói: “Rất hiển nhiên, Mẫn Chi dễ thương em.”

Vưu Gia hừ một tiếng, không vui nói: “Em không dễ thương? Em có chỗ nào không dễ thương chứ, khi còn nhỏ em cũng rất ngoan.”

Lục Quý Hành lau khô tay cô xong mới ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Cũng chỉ có anh thương em.”

Vưu Gia lại hừ một tiếng, cuối cùng cũng không nghiêm mặt được nữa.

“Da mặt anh dày thật đấy.”