Thập Niên 70: Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại

Chương 2

Cũng may cô tại thế giới kia đã không có thân nhân, mẹ cô tại lúc nhỏ liền qua đời , cha cô cũng không còn . Cho nên cô không có gì đáng tiếc.

- “ Vợ lão đại, ngươi ở đây làm gì? Hạ Hạ vừa mới ngất đi, thật vất vả tỉnh lại , ngươi còn ầm ĩ cháu làm gì? A! Có chuyện gì, không thể chờ cháu nó tốt một chút lại nói.”

Người bước vào là vị tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo, bà là bà nội của thân thể này. Mặc dù rất thương nguyên chủ, nhưng thường thường dàn xếp ổn thỏa. Bà cho rằng Nghênh Hạ ăn nhờ ở đậu, có việc cầu người, liền không thể biểu hiện quá cường thế, ở vào thế yếu, hèn mọn chút mới có thể chiếm được thiện cảm. Điểm ấy Nghênh Hạ biết, bà nội của nguyên chủ cũng biết, cho nên trước đó cho dù cô bị ủy khuất, cho dù bà ta làm bà nội nhìn xem không đành lòng, nhưng phần lớn vẫn là khuyên cô chịu đựng. Dù sao cô không có cha mẹ, còn muốn dựa vào Đại bá - Đại bá mẫu mới có thể lớn lên trưởng thành.

Trước đó Kỷ Nghênh Hạ nguyện ý nhẫn nhịn, là bởi vì cô cho rằng đối phương là cha mẹ của mình, cô nên nhẫn. Nhưng bây giờ Kỷ Nghênh Hạ không muốn nhẫn , một là cô đã trưởng thành, đã tốt nghiệp cấp ba, hai là cô nhớ cha mẹ mình là ai, vả lại cô cũng không phải là nguyên chủ . Cô liếc nhìn Đại bá mẫu từ khi bà nội bước vào đã thu mình ở một bên không nói lời nào , thầm nghĩ, có một số việc vẫn là giải quyết càng sớm càng tốt.

- “ Bà nội, mẹ cháu nói để cho cháu thay thế đại tỷ lấy chồng, việc này người biết không?”

Kỷ Nghênh Hạ ngồi dậy, nhìn người bà nội mặc dù cao tuổi nhưng đi trên đường vẫn rất nhanh nhẹn, ánh mắt cô bình tĩnh nhưng cất giấu vô hạn ủy khuất cùng bất bình, nhìn thẳng vào mắt bà và hỏi: “ Bà ơi, cháu không hiểu, mẹ tại sao bà không thể yêu cháu? Chẳng lẽ cháu không phải là con ruột của bà ấy ? Bà ấy sao có thể nhẫn tâm như vậy đâu?”

Kỷ Nghênh Hạ ánh mắt bình tĩnh, nhường bà nội Kỷ không chỗ dung thân, bước chân bà dừng một chút, không được tự nhiên dời cặp mắt đi, nói: “Mẹ ngươi thương ngươi, sao lại không thương ngươi đâu, đừng có đoán mò, a!”

Kỷ Nghênh Hạ gật đầu, nước mắt lưng tròng: “ Bà nội, mẹ cháu không thương cháu, cháu biết, từ nhỏ liền biết. Mặc dù cháu và đại tỷ đều học cấp ba, nhưng cháu biết đây là người cùng ông nội kiên trì để cho cháu đi học xong, không phải vậy mẹ cháu căn bản sẽ không để cho cháu đi học, từ nhỏ việc nhà tất cả đều là cháu làm, ăn ngon mặc đẹp thì đều dùng cho đại tỷ, này cũng không có gì, nhưng mẹ cháu ngàn vạn lần không nên để cháu thay thế cho đại tỷ lấy chồng. Mẹ, lòng của người quá thiên vị!”

Bà nội Kỷ không biết nhớ tới chuyện gì, hai mắt đỏ hoe, tiến lên ôm Kỷ Nghênh Hạ, khóc nói: “Hạ a, Hạ Hạ của bà, ngươi như thế nào mệnh khổ như vậy a!” Tuổi nhỏ liền không có cha mẹ, còn muốn chịu nhà đại bá của mình dày vò. Nếu như Cao Diệu hai vợ chồng ở đây, Hạ Hạ không bao giờ chịu loại khổ này.

Nghĩ đến đây Bà nội Kỷ khóc càng to hơn, bà và lão già nhà mình đều sắp gần đất xa trời, còn có thể che chở nha đầu này được bao lâu a, lão đại là không còn dùng được, cái gì đều nghe vợ hắn . Nha đầu Hạ Hạ này nếu không có hai vợ chồng già mình ở đây, còn không biết sẽ như thế nào đâu. Mặc dù vị hôn phu của Nghênh Xuân què chân, nhưng điều kiện gia đình tốt, gả đi , chỉ cần thật tốt sinh hoạt, không nghĩ đông nghĩ tây , thời gian liền có thể qua đi. Bọn hắn – hai vợ chồng già cũng yên lòng.

- “ Mẹ, người có ý tứ gì a? Nó - Kỷ Nghênh Hạ như thế nào số khổ a, ta không phải là đem nó nuôi lớn sao? Trong thôn nhà ai nha đầu có được tốt số như nó, được đi trường học a? Ít nhất ta để cho nó tốt nghiệp cấp ba !”

Lý Mai Anh tức giận nói: “ Mẹ, người nói như vậy ta không chấp nhận a!”

- “ Vợ lão đại, ngươi ngậm miệng!”

Bà nội Kỷ lau nước mắt, lạnh lùng nhìn xem Lý Mai Anh :

- “Ta nhiều năm như vậy không nói lời nào, không có nghĩa là ta cái gì cũng không biết! Làm người không nên được voi đòi tiên.”

- “Ta thế nào ta, Xuân nha đầu chết sống không muốn gả đi, cha hắn nhất định phải nhận cửa hôn sự này, ta có biện pháp gì a!”

Lý Mai Anh ủy khuất nói.

Bà nội Kỷ lạnh lùng nhìn Lý Mai Anh, nói:

- “Ngươi nói ba hoa cái gì, ngươi cho rằng có thể giấu giếm được lão nương sao? Lão nương ăn muối nhiều hơn so với ngươi ăn cơm! Ngươi đi nấu cơm a, ở đây không cần ngươi, đúng, ngươi đi nấu hai quả trứng gà nước đường bưng tới cho Hạ Hạ !”