Vạn Lần Muốn Nói

Chương 37

(Tử Lưu sáu năm về trước)

Cậu phát hoảng bởi vì những lời kì thị đồng tính chua lè từ cha. Hai người cãi nhau một trận kịch liệt rồi cạch mặt nhau. Những trận sau đó chỉ là những cuộc cãi vã cỏn con. Nhưng lại tích tụ không ít vết thương khó lành trong tim cậu.

Tử Lưu của năm hai mươi sáu tuổi. Cậu thét lớn nói rằng không cần gia đình nữa. Tên cũng không theo họ cha. Mấy năm sau đó chẳng ai thấy cậu cả. Lãng Dĩ Hạng cũng chưa từng hối hận về lời mắng chửi của mình, ông xem như chưa từng có đứa con nào trong cuộc đời.

...

Triết Sâm năm nay cũng đã hơn ba mươi sáu tuổi. Anh già quá rồi. Cái lưng suốt ngày cứ hành lên hành xuống. Hôm nay cũng không chịu đỡ chút nào. Anh ngồi trên ghế mà đầu óc cứ đâu đâu.

//Bảo Bối đang live//

Một tin nhắn từ hòm thư gửi đến, anh bỗng cười hớn hở mở vào xem live.

Một người con trai ngồi trước màng hình với chiếc mặt nạ che đi hết một nữa gương mặt. Mái tóc dài phất phơ để lộ vần trán rộng trông rất thiếu niên. Dù dung nhan bị che đi một nữa nhưng vẫn không thể không thấy được gương mặt người này vẫn sinh đẹp và dụ người.

Anh theo dõi cậu rất nhiều năm rồi, cách nói chuyện của người này rất thân thuộc khiến anh không thể không nghe tiếp. Lần nào live đến mười mấy giờ khuya anh cũng là người đầu tiên nhắn qua cho cậu kêu cậu nên tắt live ngủ sớm. Mặc dù Bảo Bảo không nhận tin nhắn từ người lạ nhưng anh vẫn cứ đúng giờ mà nhắn tin cho cậu.

“Hôm nay mọi người muốn tôi làm gì nè?”

Bảo Bảo hỏi, diễn đàn live sau đó dường như là nổ tung. Anh nhìn dáng vẻ bối rối không đọc được một tin nhắn nào đến mức bật cười thành tiếng. Sao lại có người vừa tinh tế, lại vừa có chút ngốc thế này chứ.

//Bảo bối kể chuyện đi a a a a a a a//

//Riêng Bảo Bảo thôi, muốn làm gì tôi cũng đều thích hết//

//Show mặt đi ạ a a a a//

//Nói về bản thân đi con trai của mẹ//

Bảo Bảo có hơi bối rối, không biết nên trả lời tin nào trước, mọi hôm có đông thế này đâu.

Cậu xem xét một tin nhắn hỏi tuổi của mình, có hơi đắn đo một chút, như là không biết có nên trả lời hay không. Dù sao cậu cũng không còn nhỏ tuổi mấy, nói ra chắc mọi người sẽ bất ngờ. Bảo Bảo thì mất đi một mớ lượt theo dõi cho coi.

“Ừ....tuổi tôi không nhỏ như mọi người nghĩ đâu, giữ bí mật thì tốt hơn”

//Bảo Bảo của chúng ta còn nhỏ mà, nhìn tát phong là biết, giống như mười tám//

//Bảo Bối mấy tuổi cũng được hết a a a a//

//Nếu Bảo bối lớn tuổi hơn tôi, tôi tình nguyện làm máy bay cho cậu ấy cưỡi//

Bảo Bảo giật mình, bản thân thật ra rất lớn tuổi đó, nhìn như mười tám là thế nào, cậu muốn cười thành tiếng nhưng lại nhớ ra phải giữ hình tượng. Cậu chỉ mỉm nhẹ môi một chút, sau đó thì không nhịn được mà nghiêng đầu cười như con nít.

Diễn đàn sau đó nổ tung tiếng chụp màn hình, quà tặng dường như muốn che đi hết cả gương mặt đang ngây ngốc cười kia.

Triết Sâm lặng yên một hồi lâu, yết hầu trượt lên xuống không thôi. Không ngờ anh lại dễ dàng bị dụ dỗ chủ bởi vì một nụ cười kia. Mọi sự mệt mỏi trước đó tan thành mây khói hết.

Anh muốn gửi cho cậu một số tiền, khoảng mười tỉ đi. Rồi nhắn lại một tin nhắn.

//Đây là phí để cậu nói chuyện với tôi vào mỗi tháng//

Sau đó hùng hổ bắt cậu đem về nhà, giấu đi làm của riêng. Nhưng xem ra khó quá, anh còn không biết người ta bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, đã có bạn đời chưa mà đã nghĩ lung tung tới việc này việc kia rồi.

Cứ xem như đây là một động lực ảo của anh mỗi ngày đi.

Bảo Bảo tắt live vào lúc tám giờ, anh sau đó cũng cảm thấy có hơi mệt rồi. Dù sao hôm nay làm đau có nhiều, thế mà lại mệt như vậy, chắc là anh đã già thật rồi. Ba mươi sáu tuổi mà, không già mới là lạ.

Vòi sen mở với công suất vừa phải. Từng hạt nước rơi xuống trên cơ thể săn chắc của anh. Mái tóc đã dài, nhưng không lộn xộn chút nào chỉ cảm thấy thêm phần soái và uy nghiêm thôi.

Triết Sâm thay một bộ đồ ngủ trên người, tóc thỉnh thoảng sẽ nhỏ từng hạt xuống bả vai lớn. Đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình.

Là tin nhắn cửa Tử Yên.

//Hôm nay anh đừng có ra ngoài, tôi đem người về//

Kể từ khi anh biết được cô là đồng tính nữ, cô không hoảng hốt che giấu mà càng ngày càng buông thả giới tính, thỉnh thoảng cũng sẽ đem một hai người về, nếu không có cách âm chắc cũng ồn ào lắm. Anh không biết họ làm gì, lười để tâm lắm.

//Ừm//

Anh trả lời lại.

Đôi mắt dời khỏi màn hình nhìn ra phía cửa sổ. Bỗng nhiên có một hai hạt nước rơi đập vào kính. Trời đang quang lại bỗng đổ mưa rào. Mưa không lớn lắm nhưng chắc đủ để người qua đường ướt vai.

Sau khoảng một hai tiếng gì đó.

Tiếng lạch cạch từ cửa phát ra, kèm theo đó là tiếng nói cười vui vẻ của hai người nữ.