Mẹ của cô càng nói càng kích động, trực tiếp kéo cô đi vào phòng, lấy dây thừng dùng sức trói ngực của cô lại, miệng nói: “Tuổi còn nhỏ đã có một cặρ √υ' dâʍ đãиɠ, càng dễ dàng dụ dỗ đàn ông, mẹ nói cho mày biết, đừng có nghĩ tới chuyện khiến cho mẹ của mày mất mặt.”
“Bộ ngực này phải dùng sức buộc chặt mỗi ngày cho mẹ! Mẹ cũng không muốn nghe có người nói là mẹ có một đứa con gái lẳиɠ ɭơ.”
. . .
Nhớ lại chuyện cũ ở trong đầu, ngực bị dây thừng trói chặt vô cùng, ghìm chặt, kéo căng tới mức đau đớn, Nhan Chỉ Hạ nỉ non: “Ba không cảm thấy nó ghê tởm, quá lẳиɠ ɭơ sao ạ?”
Vấn đề này thật sự làm cho Nhan Ngọc Sơn không biết phải trả lời như thế nào, thảo luận với con gái bộ ngực to của cô có lẳиɠ ɭơ hay không ? Ghê tởm hay không ghê tởm.
Trả lời ngực rất lớn rất đẹp, cũng không ghê tởm, không lẳиɠ ɭơ?
Đây là điều mà một người ba có thể nói đấy à?
Trả lời vừa đĩ vừa ghê tởm, vậy thì càng không có khả năng.
Nhan Ngọc Sơn nhanh chóng thay đổi phương pháp, dời đi sự chú ý của cô, hắn than nhẹ một tiếng: “Không có, ba chỉ là không biết nên ở chung với con như thế nào, ba sợ khiến cho con sợ, trước kia không phải con luôn trốn tránh khi nhìn thấy ba hay sao?”
“Ba còn tưởng rằng là do người ba này rất dọa người, mới khiến cho A Chỉ hận không thể biến mất.”
Thanh âm của Nhan Ngọc Sơn vừa trầm thấp vừa gợi cảm, ngữ điệu thường ngày không chứa tình cảm, lúc này lại có một chút cảm giác cô đơn.
Nhan Chỉ Hạ ngây người, vội vàng lắc đầu: “Con, con không sợ ba, con chỉ không muốn ba không vui.”
Ngay từ đầu đã là như vậy, sau đó cũng đúng thật là có bị dọa đôi chút.
Ba rất cao, bộ dạng cũng rất tốt, nhưng khí thế cũng rất mạng, nói năng thận trọng, đứng ở đó giống như một ngọn núi lớn không thể leo lên, tràn ngập cảm giác áp bách.
Cô muốn tiếp cận, nhưng cũng sợ ba của mình.
Cũng sợ ba nhìn thấy mình thì nổi lên lửa giận, rồi đánh mình. . .
Cúi đầu xuống, ngón tay của Nhan Chỉ Hạ siết chặt.
“Bây giờ con ngoan ngoãn ngồi xuống, để ba bôi thuốc cho con, sau đó nói cho ba biết con có khó khăn gì, vì sao lại muốn chết, ba sẽ rất vui đấy.” Nhan Ngọc Sơn đặt người nằm lên giường, để cô tựa lưng vào giường.
Mà hắn thì nâng lên mặt của con gái, nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: “Ba đi lấy hòm thuốc, con có thể ngoan ngoãn ngồi xuống không?”
Trong ánh mắt Nhan Ngọc Sơn lộ ra vẻ cứng rắn không thể từ chối.
Nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của ba, Nhan Chỉ Hạ theo bản năng gật đầu.
Cô đúng thật là ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ ba đi lấy hòm thuốc đến, ngồi ở bên giường, bàn tay rộng lớn của ba cô nâng núʍ ѵú của cô lên nhìn, vẻ mặt của hắn không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ nhướng mày hỏi: “Ngoại trừ nơi này, còn có chỗ nào bị thương nữa không?”
“Không, không có.” Nhan Chỉ Hạ khẽ run lên.
Bàn tay của ba rộng rãi, ngón tay có vết chai rất dày, phần vυ' được tay ba nâng lên, có chút cảm giác đặc biệt.
Nhan Chỉ Hạ không biết đó là cảm giác gì, nhưng theo bản năng cô cảm thấy xấu hổ: “Ba, để con tự làm đi ạ.”
Trái tim của Nhan Chỉ Hạ đập loạn xạ, căng thẳng đến nỗi mím chặt môi.
“Hồ đồ.” Nhan Ngọc Sơn thấp giọng mắng, “Nói ba ghét bỏ con, bây giờ để ba xử lý vết thương cho con mà con cũng không cần.”