Không có, cô mới không có.
Nhan Chỉ Hạ dùng sức lắc đầu: “Mẹ, mẹ nói bậy, không có, không có chuyện này!”
Vừa cãi lại, Nhan Chỉ Hạ vừa cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía ba của mình, cả người giống như thú non gặp kinh sợ, trong đôi mắt mèo đều là sự sợ hãi và bối rối.
Nhan Ngọc Sơn nhìn hai người, ác ý trên mặt của vợ và cả sự sợ hãi của con gái, Nhan Ngọc Sơn nhíu chặt mày, thấp giọng quát lớn Hứa Thúy An: “Đừng ăn nói lung tung.”
“Đừng sợ, ba tin là con không có làm.” Một bên, cẩn thận trấn an con gái.
Hiện tại không phải là nơi để thảo luận về chuyện đã xảy ra, điều đầu tiên là phải làm cho con gái yên lòng.
Nhưng Hứa Thúy An vẫn còn đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ con gái, đây là lo sợ con gái không chịu đi tìm cái chết hay gì.
Hứa Thúy An sụp đổ, bà ta biết ngay là con đĩ Nhan Chỉ Hạ này sẽ đi quyến rũ người ta, bà ta tiến lên kéo lấy quần áo của Nhan Chỉ Hạ, miệng liên tục nói, “Thế nhưng mà em có chứng cứ, sau khi nó mang thai thì sẽ tiết sữa, sữa kia lẳиɠ ɭơ đến nỗi chảy nước cả ngày, tuần trước còn để cho hai nam sinh hút sữa cho nó nữa. . .”
Nhan Ngọc Sơn căn bản không ngờ vợ lại kéo quần áo của con gái trên đường lớn như thế này, đây đâu phải là chuyện mà một người mẹ sẽ làm.
Thế nhưng, quần áo của Nhan Chỉ Hạ thật đúng là đã bị bà ta kéo từ bả vai lệch xuống một bên, một bên vυ' của thiếu nữ lộ ra đôi chút, chỉ thấy một mảnh sáng loáng trắng sữa.
Mà Hứa Thúy An thậm chí còn dùng tới cả hai bàn tay to, vẻ mặt vừa cố chấp vừa điên cuồng: “Em cho anh xem chứng cứ, con đĩ nhỏ này rất lẳиɠ ɭơ, hận không thể mỗi ngày đều tìm đàn ông đến hút sữa cho nó.”
Nhan Ngọc Sơn vội vàng ngăn cản, chẳng qua là do hắn lo lắng cho con gái, vả lại đang ở trên đường cái, thế nhưng nhất thời lại không ngăn cản Hứa Thúy An.
Bỗng nhiên, một dòng chất lỏng trắng sữa phun lên mặt của Nhan Ngọc Sơn.
Nhan Chỉ Hạ ngạc nhiên, cô thật không ngờ mẹ lại biết căn bệnh kỳ quái của mình, còn dùng cái này làm lý do, thêm vào “sự thật” vốn dĩ không có.
Linh hồn cả người cô như vừa bị rút sạch, trong nháy mắt, đôi con ngươi hoàn toàn trống rỗng tuyệt vọng.
Nhan Chỉ Hạ thậm chí còn không dám quay đầu nhìn ba mình.
Sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng chán ghét của hắn.
Nhà đã dột còn gặp mưa rào suốt đêm, ông trời dường như không muốn để cho ánh sáng chiếu rọi cho cô, cô cảm nhận được sung sướиɠ nơi phần vυ'. Chỉ riêng cảm giác này thôi, Nhan Chỉ Hạ đã hận không thể tự mình biến mất ngay tại chỗ.
Đến cực hạn rồi.
Cô còn nghĩ vừa rồi nếu như ba không cứu mình là tốt rồi, như vậy thì, cô cũng không cần phải chịu nhiều thêm cảm giác ghét bỏ đến từ một người mang huyết thống thân thiết nhất khác.
Cô ngơ ngác, co lại giống như một cái xác không hồn.
Mà Nhan Ngọc Sơn lại có chút bị màu trắng ngà kia làm cho chói mắt.
Nơi chóp mũi ngửi được mùi thơm ngọt ngào thuộc về sữa ngọt, bên tai nghe được thanh âm sắc bén của Hứa Thúy An, Nhan Ngọc Sơn cúi đầu, Hứa Thúy An mang vẻ mặt đắc ý của người thắng cuộc, còn mang theo vài phần chờ mong hưng phấn: “Nhìn xem, như vậy cũng có thể bú sữa, con đĩ nhỉ này rất lẳиɠ ɭơ, có đứa con gái như vậy đúng là mất mặt, chẳng bằng không có còn hơn.”