Thời điểm Giang Nam bị bắt đi!
Lớp học hoàn toàn nổ tung!
"Không phải chứ? Điều ba chiếc xe quân đội tới chỉ vì bắt Nam Thần?"
"Đó chính là quân đoàn Ám Dạ a! Khí thế kia cũng quá dọa người, tuyệt đối đã gặp qua máu!"
"Vì cái gì lại bắt Nam Thần? Còng tay cùng mũ trùm đều đã chuẩn bị?"
"Thật trâu bò! Có thể có quan hệ với quân đoàn Ám Dạ!"
"Nam thần ngày hôm qua không phải bắt được tên người Nga sao? Không phải là đi hỗ trợ phá án đó chứ?"
Các bạn cùng lớp thảo luận sôi nổi!
Đều là tiểu thanh niên, tất nhiên là vạn phần tò mò đối với bộ đội thần bí của quốc gia!
Ngay cả các học sinh trong lớp khác cũng tò mò duỗi đầu ra ngoài cửa sổ!
Trơ mắt nhìn Giang Nam bị nhét vào xe quân đội, một cước chân ga mang đi!
Lý Hưởng cười lạnh nói: "Đều yên tĩnh đi!"
" Còng tay màu đen chuyên dùng để hạn chế dị năng Linh Võ giả!"
"Cứu người trong trung tâm thương mại? A, a! Có khi là có quan hệ gì đó với đám người Nga a!"
Lưu Toàn Vũ: "Không phải chứ? Nếu không tại sao lại bắt hắn?"
"Hẳn là đi vào đánh yểm trợ cho bọn họ! Có thể xem là vậy đi."
Cũng có người không đồng tình nói: "Các ngươi đừng không ăn được nho lại chửi nho chua a!"
"Mặc kệ bọn họ vì cái gì mà lại bắt nam thần đi! Những đêm qua người ta thật sự liều chết tiến vào đám cháy, cõng ra hơn sáu mươi người!"
"Đó đều là mạng người! Mặc kệ nam thần phạm phải chuyện gì, hắn ở trong lòng ta vẫn là!"
Nói xong giơ ngón tay cái lên!
Lần này trong lớp đều im lặng!
Hai người Lý Hưởng cùng Lưu Toàn Vũ lại ghen tỵ thì cũng không còn gì để nói...
Giang Nam ngồi trên xe quân đội vô cùng thành thật!
Bởi vì hắn có thể cảm giác được!
Người phụ nữ được gọi là Sơn Miêu kia ngồi yên lặng bên cạnh mình...
Hơi giật giật cổ tay.
Còng tay có thể hạn chế dị năng sao?
Mẹ kiếp?
Chế rồi! Chết rồi!
Thuấn di cũng không được!
Sẽ không phải kéo tiểu bảo bối đi làm thí nghiệm mổ xẻ kỳ quái gì đó chứ?
Ta vẫn là một đứa bé 216 tháng 21 ngày tuổi a!
Ngươi nhẫn tâm hạ thủ à?
"Sơn Miêu tỷ tỷ! Ta muốn đi vệ sinh!"
Hai chân Giang Nam hơi kẹp, bất an vặn vẹo mông.
Không ai nói chuyện...
"Sơn Miêu tỷ tỷ! Ta muốn..."
"Nín!"
Sơn Miêu nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Giang Nam một cái, trong miệng phun ra một chữ!
Giang Nam:...
Thêm nửa tiếng nữa.
"Sơn Miêu tỷ tỷ, ta muốn đi "nặng"!"
Khóe mắt Sơn Miêu hơi co rút, vẫn là không nói lời nào!
"Sơn Miêu tỷ tỷ, ta..."
Cô không nói gì, mà nhét một thứ vào tay Giang Nam.
Giang Nam sờ một cái!
Mẹ nó!
Một cái chai?
Nghiêm túc?
Này, này!
Ta là buồn nặng!
Thứ này... Dùng thế nào chứ?
Còn có, ta muốn giải quyết mà các ngươi cũng không định dừng xe sao?
Tàn nhẫn!
Sơn Miêu nhướng mày: "Thế nào? Ngươi có cần ta giúp ngươi không?"
Giúp... Giúp ta?
Giúp thế nào a?
Giang Nam đột nhiên não bổ ra một vài hình ảnh kỳ quái!
Sau đó không khỏi giật mình run rẩy.
"Không... Không cần đâu!"
Nam Ám Dạ quân ngồi phía trước lái xe nghẹn cười rất vất vả!
Ước chừng đi được hai giờ.
Lúc này Giang Nam mới được cởi mũ trùm đầu!
Ánh đèn chói mắt làm cho hắn có chút không thích ứng.
Lúc này Giang Nam bị khóa trên mặt bàn.
Không có ai trong phòng!
Đây là một ngăn riêng biệt, bị những bức tường bê tông nặng bao quanh!
Không khí rất ẩm ướt, hẳn là một căn cứ ngầm hay gì đó.
Giang Nam đã bị nhốt ở đây hơn một giờ!
"Ngao ngao!"
"Đừng đánh! Aa! ”
Gian phòng bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến âm thanh nặng nề như máy đóng cọc.
Còn có một người kêu rên!
[Giá trị oán khí từ Alexander. Joyekovski +1000!]
Nhìn vào danh sách giá trị oán khí không ngừng được cập nhật.
Giang Nam run rẩy!
Bảo sao tiếng rêи ɾỉ này có một chút quen thuộc!
Đúng là áp lực núi núi!
Trách không được ngày hôm qua nhất định phải tìm chết...
Ta nói a!
Người ta đánh ngươi, ngươi lại oán ta làm cái gì?
Ta thực sự có lòng cứu ngươi ra a!
Mẹ nó, người đàn ông này thật kỳ lạ!
Nhưng Giang Nam ngồi không yên được, hiện tại người ta bị đánh.
Đừng nói kế tiếp sẽ an bài như vậy với mình.
Nhìn hai tay bị còng tay khóa chặt!
Giang Nam cười hắc hắc, lòng bàn tay lật lên!
Lộ ra sợi tơ đồng nhỏ kéo được từ trên xe quân đội.
Đối mặt với lỗ khóa loay hoay một trận!
[Phát động kỹ năng! Mở khóa: LV0!]
[Thêm điểm kỹ năng: 100!]
[Nâng cấp kỹ năng! Mở khóa (tinh thông): LV0!]
Một cái còng tay rách nát, có thể làm khó có được bổn tiểu gia sao?
"Cạch cạch" một tiếng.
Còng tay được tháo ra, Giang Nam hóp lưng lại như mèo rón rén đi ra ngoài!
Tận lực để không tạo ra bất kỳ âm thanh.
Căn bản không dám dùng thuấn di, ai biết tình huống căn cứ ngầm ra sao?
Lẻn vào cửa!
Giang Nam mở cửa là chạy!
Nhưng có vẻ như đã va vào một cái gì đó?
Không phải chứ?
)¯ㅿ¯( chờ đã!
Hãy để ta cảm nhận kỹ hơn một chút!
Kết quả vừa ngẩng đầu, Giang Nam phát hiện Sơn Miêu đang cúi đầu nhìn mình!
Vẻ mặt lạnh lùng của cô giống như một ngọn núi bị mắc kẹt ở cửa.
Mình vừa mình đâm vào trong ngực cô ấy sao?
Thật xấu hổ!