Thật là đáng yêu, tôi nhịn không được lấy ra khăn tay lau khóe mắt cho cô ấy, khuôn mặt Tiểu Doanh Doanh đỏ lên, nhưng cũng không có ngăn cản tôi, tôi không biết cô ấy có phải đem tôi trở thành một trưởng bối hay không? Bởi vì cô ấy thật sự rất nhu thuận.
"Ha ha, như thế nào còn khóc?"
"Quá, quá kích động, thầy đúng là người tốt, cám ơn thầy vì tất cả, còn có cám ơn cây vợt thầy tặng, đây là món quà tốt nhất mà em nhận được!"
"Có thể thỏa mãn nguyện vọng của em, thầy cũng rất vui.”
"Thầy, đừng nói thầy là ông già Noel nha?"
"Ha ha ha, tôi già như vậy sao? Tôi vẫn chưa tới ba mươi tuổi đâu."
"Không, không, em không phải có ý đó, thực xin lỗi, em nói sai, hì hì" Doanh Doanh nghịch ngợm thè lưỡi.
Làm sao lại có khả năng dễ thương như vậy chứ, tôi không thể cùng cô ấy tiếp tục nhiều lời, bởi vì dươиɠ ѵậŧ của tôi bắt đầu cương lên rồi, nếu để cho cô ấy phát hiện, những cố gắng của tôi đều uổng phí!
"Không sao, thầy cũng là nói đùa với em thôi, nhanh về nhà đi."
"Dạ, chào thầy em đi đây, hẹn gặp lại."
Tôi nhanh chóng quay đầu trở về nhà, hiện tại tôi cũng không gấp gáp cùng cô ấy trao đổi nhiều, bởi vì buổi tối chúng tôi còn có khả năng gặp lại, ha ha ha.
Tôi trở về nhà, nhanh chóng lấy ra điện thoại nghe lén, chắc là bút nghe lén đang ở trong phòng cô ấy cho nên tôi không nghe được âm thanh gì, nhưng tôi chắc rằng mẹ cô ấy nhất định sẽ cùng cô ấy nói về việc học bổ túc tiếng Anh.
Tôi mở âm lượng rất lớn, sau đó vụиɠ ŧяộʍ đi đến nhà tôi thuê, nhấc lên kính viễn vọng nhìn về phía đối diện, lúc này đối diện đóng rèm cửa, hình như cũng không có người, tôi nghĩ Tiểu Doanh Doanh hẳn là ở phòng khách hoặc là phòng bếp ăn cơm linh tinh.
Tôi cứ như vậy nhìn chằm chằm, quả nhiên chỉ chốc lát sau, tôi nghe được âm thanh đóng cửa, hẳn là Tiểu Doanh Doanh trở về nhà rồi, nhưng cũng không nói lời nào.
Lại qua một hồi rèm cửa được mở ra, tôi nhanh chóng nhìn sang, Tiểu Doanh Doanh đã thay xong quần áo, đồng phục học sinh được treo chỉnh tề, thì ra vừa mới ở đây thay quần áo, nghĩ vậy dươиɠ ѵậŧ của tôi lại căng thẳng.
Nhìn bộ dạng của cô ấy có vẻ tâm tình không tốt, cái miệng nhỏ vểnh lên, không có gì bất ngờ, chắc là mẹ cô ấy cùng cô ấy nói việc học bổ túc nên mới khó chịu, dĩ nhiên, cô ấy còn chưa biết thầy dạy tiếng Anh chính là tôi, tôi tin tưởng cô ấy nếu đã biết nhất định không có khả năng có biểu hiện như hiện tại.
"Cái gì mà học tiếng Anh chứ, tôi là người Trung Quốc lại không phải là người Anh, phiền chết!"
Tiểu Doanh Doanh cuối cùng oán trách ra, nhưng cô ấy vẫn là ngoan ngoãn lấy ra sách giáo khoa bắt đầu làm bài tập, mặc dù ở tuổi này có một chút phản nghịch, nhưng cuối cùng vẫn là một đứa trẻ nghe lời.
Lúc này điện thoại của tôi vang lên, là mẹ Doanh Doanh nhắn tin Wechat.
"Xin chào, buổi tối tám giờ thầy tới được không? Tôi đã cùng con gái nói chuyện qua."
Tôi nghĩ rõ ràng chính là bắt buộc con gái cô nha, ha ha ha, nhìn xem Tiểu Doanh Doanh của tôi bị ủy khuất, đang làm bài tập đều quệt mồm đây nè.
"Được, tôi đúng giờ sẽ qua."
"Cám ơn, buổi tối gặp."
Tôi thầm nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch, trước mắt tôi chỉ có thể nghe lén âm thanh trong phòng cô ấy, hơn nữa kính viễn vọng cũng chỉ có thể thấy cô ấy học tập, trên giường tôi nhìn không tới, cô ấy thay quần áo tôi càng là nhìn không được, tôi cần phải có nhiều thiết bị hơn, trước mắt tôi chỉ mới bước vô phòng khách nhà cô ấy, cho nên đêm nay tôi phải gài thêm càng nhiều thiết bị hơn mới được.
Tôi về nhà đổi một bộ quần áo nhã nhặn, tôi phải lưu lại cho Tiểu Doanh Doanh điểm ấn tượng tối đa, cô ấy hiện tại đối với tôi đã phi thường có thiện cảm rồi, tuy rằng thiện cảm này có khả năng là xuất phát từ cảm kích, hoặc là đối với trưởng bối, nhưng điều này cũng rất quan trọng, thời điểm ȶᏂασ cô ấy sẽ dễ dàng chinh phục cô ấy hơn.
Không biết khi cô ấy nhìn thấy tôi sẽ có phản ứng gì, là hài lòng, là kinh ngạc, hay cho dù biết là tôi cô ấy cũng không muốn học tiếng Anh? Phản ứng của cô ấy sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình tôi cứu vớt cô ấy.
Gần đến giờ, tôi đi đến nhà Tiểu Doanh Doanh, ấn chuông cửa.
"Thầy đã tới, mau mời vào."
"Xin chào, con gái của chị đâu?"
"Nó ở trong phòng học tập, tôi đi gọi nó, thầy chờ một chút."
"Được."
"Doanh Doanh! Mau ra đây, thầy giáo tới..., đi ra chào hỏi!"
"Ôi chao mẹ, không học không được sao?"
"Không được! Nhanh chóng đi ra! Tiếng Anh kém như vậy, về sau làm sao thi đại học."
Tôi trong lòng cười thầm, đến cuối cùng tiểu tử Doanh Doanh còn giãy giụa, mau ra cùng tôi thân cận nào, không phải, quen biết nhau nào, giống như cũng không đúng, quên đi, phải là gặp lại.
Tôi nhìn Tiểu Doanh Doanh quệt mồm từ bên trong gian phòng đi ra, sau đó ánh mắt thoáng chốc liền phóng đại, biểu cảm khϊếp sợ. Uất ức cùng bất mãn hình như chớp mắt tan thành mây khói, cô ấy vậy mà trực tiếp chạy lại, nếu mẹ cô ấy không ở đây, tôi thiếu chút nữa cho là cô ấy muốn nhào vào ôm ấp tôi để tôi ȶᏂασ cô ấy.
"Thầy Hoa, tại sao lại là thầy!!!"Tiểu Doanh Doanh nở nụ cười rực rỡ, cười đến làm cho dươиɠ ѵậŧ của tôi đều cương lên, cười đến trong lòng tôi đều chỉ có suy nghĩ rất muốn, tôi rất muốn ȶᏂασ cô ấy!