"Tôi đây ăn ngay nói thật, khi đó đều thịnh hành viết thư tình, không giống hiện tại có điện thoại, nói cái gì cũng thuận tiện."
"Ừm, đúng vậy, cho nên bình thường tôi ít để Doanh Doanh chơi điện thoại, chỉ sợ nó lại yêu sớm."
"Ừm, kỳ thật cái kia, Doanh Doanh..."
"Hả? Doanh Doanh làm sao vậy? Cậu có phải phát hiện cái gì hay không?"
"Chị đừng kích động, Doanh Doanh nhà chị đáng yêu như thế, có con trai yêu thích cũng rất là bình thường, nhưng mà đó cũng không phải lỗi của Doanh Doanh, chỉ vì gen nhà chị quá tốt."
"Cho nên tôi mới lo lắng."
"Ha ha, không có việc gì, Doanh Doanh lúc trước quả thật có bạn trai, nhưng mà chị chớ khẩn trương, đã chia tay rồi, bị tôi phát hiện, sau đó ngăn lại."
"A? Còn thực sự có! Đứa bé này, đã nói với nó bao nhiêu lần không cho phép yêu sớm, thật đúng là không nghe lời."
"Chị Yên Ngữ, chị cũng đừng nghĩ như vậy, em ấy đã mười sáu tuổi rồi, đây là thiên tính."
"Nói thì nói như thế, nhưng là nó vẫn là học sinh, hiện tại cạnh tranh kịch liệt như vậy, yêu sớm khẳng định sẽ ảnh hưởng học tập."
"Ừm, đây cũng là cách nhìn truyền thống, chị xem những đứa trẻ nước ngoài, cũng yêu đương giống như vậy nhưng không phải không chậm trễ thành tài đó sao, thời đại bất đồng, giống như chị cảm thấy tiếng Anh của Doanh Doanh rất kém, thay đổi suy nghĩ một cái, chị xem không phải thành tích của em ấy bây giờ rất tốt sao."
"A cái này, Minh Vũ, tôi rất tin tưởng cậu, cậu quả thật không giống với người khác, nhưng mà Doanh Doanh nó..."
"Ha ha, yên tâm đi, Doanh Doanh hiện tại không có bạn trai, một lòng chỉ đặt vô việc học, em ấy nói với tôi chị không cho phép em ấy yêu sớm, tôi liền khuyên em ấy học tập cho thật giỏi, đừng làm cho mẹ lo lắng, Doanh Doanh thực nghe lời, rất nhanh liền chia tay, tôi đây chính là vì chị Yên Ngữ đó."
"A này, này, tôi đây không biết, Minh Vũ, cậu thật đúng là làm tôi thán phục, cám ơn cậu bảo hộ Doanh Doanh, tôi chỉ có một đứa con gái, giống như cậu nói, nó mười sáu tuổi đã là một tiểu mỹ nhân rồi, tôi chỉ sợ nó bị quấy rầy sau đó nhịn không được yêu đương, tương lai thi không được trường tốt."
Trong lòng tôi nghĩ, mẹ Doanh Doanh lo lắng hoàn toàn là dư thừa, con gái của chị đã bị tôi hoàn toàn cứu vớt, cô ấy sẽ không tiếp tục cùng bất kỳ bạn học nào yêu đương nữa, bởi vì cô ấy đã hoàn toàn thuộc về đại dươиɠ ѵậŧ của tôi rồi, đương nhiên mẹ Doanh Doanh tiếp theo cũng sẽ bước theo cô ấy.
"Đây là điều tôi phải làm, Doanh Doanh không chỉ là học sinh của tôi, mọi người bình thường chiếu cố tôi như vậy, em ấy liền giống như người nhà của tôi vậy."
"Người nhà... Tôi, ôi, Doanh Doanh có thể gặp cậu chính xác là phúc khí của nó, thật cám ơn cậu, tôi mời cậu một chén nữa."
Khuôn mặt mẹ Doanh Doanh đã không đơn thuần chỉ là thẹn thùng đỏ, xem ra cô ấy đã có hơi say, nhưng trạng thái cũng không tệ lắm, phải nói cô ấy thực hưởng thụ hoàn cảnh hiện tại, thoải mái, tao nhã, cùng bạn bè đơn giản nói chuyện phiếm, không cần nghĩ tới những chuyện phức tạp.
"Chị Yên Ngữ, chị quá khách khí, đôi khi chính là trùng hợp, tôi cũng không phải cố ý muốn làm cái gì đó."
Mẹ Doanh Doanh hơi hơi lắc đầu, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn tôi, "Minh Vũ, cậu quả thật là người tốt."
"Hả? Sao lại nói như vậy?"
"Kỳ thật, hôm nay là cậu cố ý giúp tôi đúng không?"
"Hôm nay? A, những bộ đồng phục kia xác thực công ty chúng tôi đang cần."
"Nói dối, ngày hôm qua sau khi chúng tôi tan làm, cậu cố ý đi hỏi tiểu Vương về tình hình trong tiệm đúng không?"
"A! Cái này, cái này, tôi, tôi cũng phải xem trong tiệm chị cụ thể có quần áo gì, tôi mới có thể mua đồ chứ."
"Vậy cậu trực tiếp hỏi tôi không tốt hơn sao?"
"A, cái kia, ha ha, tôi là sợ quấy rầy chị."
"Được rồi Minh Vũ, cậu đừng giải thích nữa, tôi đều hiểu, cho nên hôm nay tôi mới cố ý mời cậu ăn cơm, cậu khiến tôi, khiến tôi có một loại cảm giác nói không ra lời, cậu đối với người khác tốt như vậy, cậu làm tôi, làm tôi dễ dàng say mê."
Trời đυ., dươиɠ ѵậŧ của tôi lại lần nữa cứng rắn vô cùng, giống như, liền bởi vì một câu nói này, tôi lại cứng rắn, lời này rất quan trọng, điều này nói rõ mẹ Doanh Doanh xác thực đối với tôi có tình cảm, mặc kệ là cảm kích, hay là sùng kính, nhưng cô ấy đã thích thân cận với tôi, điều này là không cần nghi ngờ.
"Dễ, dễ dàng say mê sao?"
Tôi muốn chị say mê dươиɠ ѵậŧ lớn của tôi hơn, không, là trầm mê, chỉ cần để tôi ȶᏂασ chị, tôi cam đoan khiến chị hưởng thụ đến chết!
"A, khả năng tôi nói không chuẩn xác, ôi chao, tôi nói bậy rồi, Minh Vũ lúc cậu đi học nhất định cũng có không ít cô gái theo đuổi đi?"
"Tôi, kỳ thật, cũng không có, hiện tại con người đều thực dụng, không có ai bằng lòng bỏ thời gian ra tim hiểu con người bên trong như thế nào."
"Không, Minh Vũ, lòng tốt của cậu liếc nhìn một cái có thể nhìn ra."
Trời đυ.? Mẹ Doanh Doanh có phải cũng muốn nói, nếu cô ấy trẻ hơn mười tuổi, cùng học chung lớp với tôi, cô ấy cũng có khả năng viết thư tình cho tôi?
"Cám ơn chị Yên Ngữ."
"Minh Vũ, kỳ thật tôi vẫn luôn muốn nói, nhìn cậu có một chút u buồn, lúc trước đã trải qua chuyện gì sao?"
"A?" Trời đυ., mẹ Doanh Doanh quả nhiên không giống với Doanh Doanh, Doanh Doanh là một đứa trẻ, mà cô ấy đã là phụ nữ, nói như thế nào đây, tâm tư của cô ấy càng khéo hiểu lòng người, càng ôn nhu, cũng càng mê người.
"A, tôi lại nói sai cái gì rồi, cậu đừng nóng giận, tôi lâu rồi không nói chuyện phiếm như vậy, hôm nay khả năng uống một chút rượu, tán gẫu hơi nhiều."
"Không không, chị Yên Ngữ, tôi chỉ là nghĩ, quan sát của chị thật tinh tế, hoặc là nói chị thật khéo hiểu lòng người."
"À? Có sao, ha ha."
"Ừm, chi Yên Ngữ, cùng chị nói chuyện phiếm thật thoải mái, cảm giác này rất tốt."
"Tôi cũng vậy, đã lâu không có cảm giác như vậy rồi, vậy Minh Vũ tôi có thể hỏi một chút trước kia cậu đã trải qua những gì chứ?"
"Ôi, chị Yên Ngữ, vậy như chị nói, đối tốt với một người, cô ấy sẽ biết sao?"
"Này đương nhiên."
"Nhưng hữu dụng không?"
"Làm sao có thể vô dụng, cậu đối tốt với nhà tôi, tôi đều nhìn ở trong mắt, giữ ở trong lòng."
"Thời đại học tôi có quen một người bạn gái rất lâu, tốt nghiệp cũng ở cùng nhau, thời điểm muốn bàn luận tiến tới hôn nhân thì tôi và cô ấy chia tay."
Tôi nói đơn giản một chút, nếu kể quá rõ, có thể bại lộ kế hoạch của tôi, đương nhiên tôi cảm thấy tôi làm là chuyện tốt.
"Xem ra cậu đã dành ra rất nhiều tình cảm, tôi không biết cô ấy vì sao cùng cậu chia tay, nhưng tôi tin tưởng một điểm, cô ấy nhất định hối hận cả đời."
"Chuyện đã qua, không đề cập nữa."
"Minh Vũ, cậu cũng nghĩ thoáng một chút, cậu ưu tú như vậy, nhất định gặp người con gái tốt, nhất định, bởi vì phụ nữ bình thường căn bản cũng không xứng với cậu."
"Sẽ gặp được cô gái giống như chị Yên Ngữ sao?"
"A ~ cậu, cậu lại mang tôi ra đùa giỡn" mẹ Doanh Doanh nở nụ cười, một nụ cười thật xinh đẹp, cho tôi một loại ảo giác, chính là hiện tại tôi có thể ȶᏂασ cô ấy luôn không?
Chỉ là tôi rất nhanh liền thanh tỉnh, hôm nay là bởi vì cô ấy lâu rồi không nói chuyện phiếm như vậy, cộng thêm uống một chút rượu, lại tăng thêm không khí lãng mạn của nơi này, cô ấy mới cho tôi ảo giác như vậy, tôi hiện tại đi ȶᏂασ cô ấy? Đùa giỡn cái gì! Chỉ cần đi sai đường là cô ấy có thể báo cảnh sát.
"Tôi đi vệ sinh một lát."
"Được."
Tôi đứng dậy đi tới phòng vệ sinh, mà lúc này tôi nhìn thấy một bóng người đi theo tôi, tôi vừa quay đầu lại, không phải là tiểu Lý thì là ai.
"Hoa tổng, oa, cảm giác quá tuyệt vời!"
"Như thế nào? Cảm giác như thế nào?"
"Tuy rằng tôi nghe không rõ lắm hai người nói cái gì, nhưng trạng thái của cô ấy, là cái loại say mê nha."
"Sao cô nói giống mẹ Doanh Doanh như vậy, cô ấy cũng nói tôi thực dễ dàng làm cô ấy say mê, ha ha ha."