Mặc dù nói ra tuổi tác của phụ nữ là đại kỵ, nhưng vì hiệu quả tương phản, tôi cũng chỉ đành nói ra, như vậy ngược lại sẽ làm mẹ Doanh Doanh càng thêm hài lòng.
"Cái gì? Không có khả năng, tuyệt đối không thể nào! Các người đang trêu đùa chúng tôi đấy à, không thể nào!"
Vợ chồng người nước ngoài liên tục không ngừng lắc đầu, mà mẹ Doanh Doanh ở một bên xấu hổ giống như bị ȶᏂασ vậy, bàn tay không biết đặt ở nơi nào vậy mà lại nắm lấy vạt áo của mình, đây là trạng thái thiếu nữ hồi xuân!
"Chị xem, tôi nói không sai chứ, nói chị ba mươi tuổi cũng không ai tin."
"Ôi chao, làm tôi xấu hổ quá ha ha" mẹ Doanh Doanh cười làm bộ ngực rung rung, xem ra thật sự vui vẻ, sau đó người đàn ông ngoại quốc còn thêm một câu trợ công.
"Bạn gái của cậu thật xinh đẹp!" Nói xong giơ ngón tay cái.
"Ôi" tôi nhẹ giọng thở dài, mẹ Doanh Doanh đang cười lập tức dừng lại.
"A, Hoa tiên sinh, ngài chớ để ý bọn họ."
"Không không, tôi, tôi, ôi, tôi chẳng qua là cảm thấy thật đáng tiếc."
"Hả? Tiếc nuối cái gì?"
"Quên đi, không có gì, cái kia, mẹ Doanh Doanh... đúng rồi, chị xem, tôi đến bây giờ còn không biết tên chị là gì, lúc nào cũng kêu là mẹ Doanh Doanh, cũng quá không phải phép."
"A, ha ha, ngài gọi như vậy cũng được."
"Không không, như vậy quá không lễ phép, chị tên là?"
"Tôi tên là Từ Yên Ngữ."
"Cái tên thật đẹp, cùng với chị thật vô cùng xứng đôi."
"Ôi chao, nào có nào có."
Lúc này nhân viên phục vụ mang lên một chai rượu trắng, chậm rãi rót cho chúng tôi, đồ ăn gọi trước đó cũng chậm rãi được bưng tới, mẹ Doanh Doanh tao nhã giơ ly rượu lên, ôn nhu nhìn tôi, ánh mắt kia làm tim tôi đập rộn lên, dưới ngọn đèn mờ ảo, cô ấy thật là đẹp.
"Hoa tiên sinh, cảm ơn ngài đã giúp đỡ chúng tôi từ trước đến nay, tôi thật không biết nên như thế nào cảm ơn ngài, tôi mời ngài!"
"Chị quá khách khí, cám ơn chị chiêu đãi."
Chúng tôi cùng nhau chạm cốc, sau đó uống một ngụm, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cô ấy và tôi uống chén rượu giao bôi.
"Mẹ Doanh Doanh... A, không, chị xem tôi nên xưng hô như thế nào mới thích hợp đây?"
"Ha ha, kêu mẹ Doanh Doanh là được rồi."
"Không, như vậy đi, tôi năm nay hai tám tuổi, chị lớn hơn tôi mười tuổi, tôi đây liền gọi chị là chị Yên Ngữ, như vậy được chứ?"
"A ~ cái này, ôi, được, được rồi" mẹ Doanh Doanh lại lần nữa cắn môi một cái, có khả năng là không có ai gọi cô ấy như vậy? Tôi cũng chỉ là tạm thời gọi như vậy, đợi thời điểm cô ấy động dục, tôi sẽ trực tiếp kêu Yên Ngữ, ha ha ha.
"Chị cũng đừng gọi tôi là Hoa tiên sinh nữa, quá khách khí rồi, gọi tôi là Minh Vũ được rồi."
"À? Này, này không được, vậy quá không tôn trọng ngài."
"Chị Yên Ngữ, giữa chúng ta còn cần phải khách khí như vậy sao? Tuy rằng tôi đã giúp các người một chút, nhưng tôi là xuất phát từ cảm tình mới đi giúp, chị lại khách sáo như vậy, tôi đây sẽ có chút buồn đấy."
"Hoa tiên sinh, ngài xem ngài nói kìa, ôi chao, tôi thực sự không phải là có ý đó, tôi chỉ là không biết nên cảm ơn ngài như thế nào, vậy nếu ngài không ngại, tôi liền kêu ngài là Minh, Minh Vũ."
"Ôi, vậy là được rồi, nào, nếm thử gan ngỗng nhà hàng bọn họ, rất ngon."
Mẹ Doanh Doanh như trút được gánh nặng nhìn tôi cười cười, sau đó tao nhã bắt đầu ăn, bước đi này của tôi xem như cũng không tệ lắm, muốn rút ngắn quan hệ đương nhiên không nên có loại ngăn cách này, cô ấy có thể cảm kích tôi, nhưng tuyệt đối không thể coi tôi cao cao tại thượng, có loại cảm giác ngăn cách này không có bất kỳ chỗ tốt nào.
"Ừm, thật không sai, vị rất ngon, Hoa tiên... , a không, Minh Vũ, cậu chọn chỗ rất có phẩm vị."
"Chị Yên Ngữ, chị thích là tốt rồi."
"Ha ha, đã lâu rồi chưa nghe qua người khác kêu tên của tôi như vậy."
"Hả? Vậy chứ kêu chị là gì?"
"Vợ nè, mẹ nè, bà chủ nè, mỗi ngày đều chỉ có như vậy, bình thường cũng tiếp xúc với người ngoài, không giống đàn ông các người đều thật bận rộn, cần phải giao tiếp, quen biết cũng nhiều người."
"Ừm, tôi kỳ thật khá tốt, không có bận rộn như vậy, tôi cũng không có quá coi trọng tiền tài, sự nghiệp hay vật chất, tôi vẫn là trọng tình cảm hơn."
"Nhìn ra được cậu không giống người khác."
"Kỳ thật chị Yên Ngữ, bình thường chị cũng có thể đi giao lưu, bạn học, bạn bè gì đó, các chị không tụ tập sao?"
"Ngẫu nhiên cũng có thể, nhưng hiện tại ai cũng đều có gia đình của mình, cũng đều có sự nghiệp của mình, tụ tập cũng sẽ ít đi."
"Ừm, chị Yên Ngữ, nếu chị cảm thấy nhàm chán, hoặc là muốn tham dự hoạt động, tôi ngược lại có thể gợi ý một chút, thư ký của tôi tiểu Lý, cô ấy thường xuyên tham gia một vài hoạt động, ví dụ như gần đây cô ấy rất đam mê Yoga, nghe nói thời nay nữ giới học cái này rất nhiều, có thể bảo trì dáng người, giúp tinh thần và trạng thái trẻ ra."
"À, à, tôi cũng có nghe nói, bây giờ đang rất hot."
"Ha ha, tôi có thể kêu thư ký của tôi dẫn chị đi luyện tập một chút, chị xem vừa có thể dưỡng nhan, vừa có thể quen biết thêm nhiều bạn bè., không phải là nhất cử lưỡng tiện sao?"
"Ha ha, Minh Vũ, tôi phát hiện cậu thật là phúc tinh của nhà tôi, từ sau khi quen biết cậu, cảm giác giống như mọi chuyện đều thay đổi vậy, hơn nữa còn là thay đổi theo hướng tốt hơn."
Chúng tôi lại nâng chén uống một chút rượu, không khí bắt đầu không còn lúng túng nữa, từ lúc tôi gọi chị Yên Ngữ, cô ấy gọi tôi là Minh Vũ, hình như ngăn cách liền mờ nhạt đi, quả nhiên xưng hô rất quan trọng. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, sau khi uống vài chén rượu, mẹ Doanh Doanh cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích, tán gẫu càng tận hứng, quả thật cô ấy có rất ít bạn bè, mà theo một tiếng Minh Vũ, hiện tại cô ấy giống như đã đem tôi trở thành bạn bè vậy.
"Kỳ thật chị Yên Ngữ, từ sau khi quen biết nhà chị, tôi cũng giống như có thay đổi rất lớn vậy, Doanh Doanh mang đến cho tôi rất nhiều sung sướиɠ, không chỉ là học sinh của tôi, chồng của chị cũng giúp công ty tôi có phương hướng mới, mà chị Yên Ngữ, chị, chị..."
"Ha ha, tôi như thế nào?"
"Để tôi, ôi..."
"Hả? Sao lại thở dài, vừa nhắc tới tôi liền thở dài, như vậy sẽ làm tôi hiểu lầm nha."
Trạng thái của mẹ Doanh Doanh cũng bắt đầu không đúng lắm, có thể nguyên nhân là do rượu, cũng có khả năng là hàn huyên rất lâu, phát hiện tôi vừa khiêm tốn lại dễ gần, khiến cho cô ấy buông lỏng, ngữ khí cũng càng ngày càng mới lạ.
"Ha ha, chị Yên Ngữ, chỉ là tôi cảm thấy có chút tiếc nuối..., không có gì."
"Minh Vũ, là cậu nói không nên khách khí, sao bây giờ lại khách khí với tôi rồi? Ấp a ấp úng, có lời cứ nói, tại sao cứ thở dài vậy?"
"Cái kia, tôi, ôi..."
"Cậu xem, cậu lại thở dài, cậu như vậy sẽ làm tôi hiểu lầm là cậu không thích cùng tôi ăn cơm đó nha."
"Không không không! Chị đừng hiểu lầm lớn như vậy, có thể ăn cơm cùng người phụ nữ xinh đẹp như chị, là vinh hạnh của tôi."
"Ha ha, cậu nói đó nha, đừng làm cho tôi hiểu lầm."
"Vậy được rồi, tôi chỉ là cảm thán mình độc thân."
"A ~ Minh Vũ, kỳ thật với điều kiện của cậu, ưu tú như vậy muốn ai mà chẳng được."
"Ha ha, chị Yên Ngữ, chị cũng thật khoa trương rồi. "
"Tôi đây thật không có, tôi thật sự không cách nào tưởng tượng được cậu đang độc thân, trừ phi cậu căn bản cũng không muốn tìm."
"Ừm, tôi thở dài chính vì điều này đây."
"Như thế nào? Cậu có chuyện gì khó xử sao?"
"À? Không không, ha ha, tôi rất tốt, tôi chỉ là cảm thán không gặp được người phụ nữ nào như chị Yên Ngữ, chị đừng hiểu lầm, tôi không có ý tứ gì khác, đơn thuần chỉ là cảm thấy mình đã bỏ lỡ, nếu có một người phụ nữ nào đó giống như chị Yên Ngữ, tôi nhất định sẽ không bỏ qua, tôi cũng không có khả năng còn độc thân."
"A ~~" cơ thể mẹ Doanh Doanh run lên, đang châm trà không cẩn thận làm rơi xuống đất, cô ấy hoảng hốt cúi đầu xuống cầm lên, nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy lại, thời điểm mẹ Doanh Doanh ngồi dậy, tôi nhìn thấy khe ngực mê người, điều này làm cho dươиɠ ѵậŧ đang mềm của tôi lại cứng rắn, mà mẹ Doanh Doanh lại lần nữa đỏ mặt.
"Minh Vũ, cậu, ôi chao, tôi, tôi nào có tốt như vậy, tôi chỉ là một người đàn bà bình thường đã có gia đình, mở tiệm quần áo nhỏ, ở đâu mà chẳng có."
"Tôi cảm thấy mỗi cá nhân đều có tiêu chuẩn xinh đẹp của mình, tôi không biết người khác là như thế nào, nhưng trong mắt tôi, chị Yên Ngữ là người phụ nữ khiến tôi động tâm, cho nên tôi mới không thể không thở dài, bởi vì tôi đã tới chậm."
"A ~ Minh Vũ, cậu, cậu uống nhiều rồi."
"Tửu lượng của tôi tốt lắm, chị Yên Ngữ cũng đừng hiểu lầm, cho nên tôi mới chỉ thở dài, không muốn nói, do chị cứ hỏi tôi."
"Minh Vũ điều kiện của cậu tốt như vậy, nhất định có thể tìm được người tốt hơn tôi."
"Chỉ sợ rất khó, chị Yên Ngữ, lúc chị đi học có phải mỗi ngày nhận được rất nhiều thư tình?"
"Cái này, ha ha, cũng có..., nhưng cũng không có khoa trương như vậy, làm sao có thể mỗi ngày đều nhận được chứ."
"Vậy thì những bạn học nam đều bị mù rồi, nếu là tôi tôi sẽ mỗi ngày viết thư tình cho chị, như vậy mỗi ngày chị đều có thể nhận được rồi."
"Ôi chao, Minh Vũ, cậu, cậu lại chọc tôi."
Mẹ Doanh Doanh lại lộ ra bộ dạng thẹn thùng, có phải đang hồi tưởng lại thời thiếu nữ hay không? Đáng tiếc tôi không có mặt lúc đó, bằng không mục tiêu đầu tiên tôi cứu vớt có thể chính là mẹ Doanh Doanh.