Ngày Xuân Nắng Hạ

Chương 17

Trong một góc đường có 2 người đàn ông áo đen đang đúng quan sát cô gái đang đi ra từ cổng trường đại học lớn, thấy cô bọn chúng đi tới chặn cô lại, rồi một chiếc xe Mercedes-Ben Maybach S450 màu đen sang trong đến bên cạnh cô. Hạ Tử Yên cảnh giác nhìn hai tên đàn ông đang đứng chăn cô lại đầy cảnh giác.

Một tên áo đen lên tiếng: Cô Hạ chủ tịch chúng tôi muốn gặp cô.

Không để cô trả lời mà chúng tự động mở cửa bảo cô lên, cô biết kháng cự cũng vô ích, bèn leo lên xe, cả đoạn đường từ trường đến Hàn Viên cô ngồi im lặng quan sát mọi thứ, cố trấn an bản thân.

Chiếc xe dừng lại trước cửa Hàn viên, tên áo đen mở cửa cung kính mời cô xuống, cô cũng làm theo những gì bọn chúng bảo, đi theo hắn đến 1 căn phòng riêng cho khách vip, hắn cúi đầu mở cửa nói: “Xin mời cô, chủ tịch đang ở bên trong”

Hạ Tử Yên đi vào, không biết chủ tịch mà mấy tên kia nhắc đến là ai, nhẹ nhàng bước vào, không cần lên tiếng người đàn ông trung niên kia đã lên tiếng trước: “Đến rồi à, mau ngồi xuống đi”

Hạ Tử Yên ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt rồi sững người, là Trình Bách Điền ông ta sai người đưa cô đến đây làm gì chứ, chả lẽ lần trước do cô làm ông ta bẽ mặt nên ông ta muốn trả thù cô. Quả này xong cô thật rồi.

Trình Bách Điền thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng một lời cũng không chịu nói, phong thái này thật sự rất giống người vợ cũ của ông. Sau khi gặp cô ở sở cảnh sát ông đã thấy cô rất quen, cô còn quen biết với Lục phu nhân thì càng khiến ông hoài nghi. Sau khi rời đi ông liền cho người điều tra thân phận của cô.

- Tiểu Yên, con vừa tan học có mệt không, xin lỗi làm con hoảng sợ.

Hạ Tử Yên nghi hoặc nhìn ông ta, từ khi nào mà cô và ông ta lại thân thiết đến mức gọi tên nhau thân mật như vậy.

- Xin lỗi, Chủ tịch Trình gặp mặt tôi có chuyện gì, tôi nhớ không nhầm chuyện lần trước đã kết thúc rồi.

- Tiểu Yên, hôm nay ta có chút chuyện muốn nói với con.

- Vậy thì mời ngài nói nhanh lên tôi còn có việc.

Cô không thích người đàn ông này, mỗi lần nhìn thấy ông ta là cô lại càng ghét bỏ. Càng không muốn ngồi chung một chỗ với ông ta.

Trình Bách Điền cảm nhận được sự ghét bỏ của cô trong giọng nói thì càng cảm thấy xót xa, ông nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tiểu Yên,ta là ba của con. Xin lỗi con vì bấy lâu nay không tìm con.

Hạ Tử Yên sửng sốt nhìn ông ta, cô không lên tiếng, ông ta nói ông ta là ba cô, sự đề phòng của cô sắp lên mức báo động rồi. Phải làm sao để ra khỏi đây đây, cô biết ngoài của đang có người đứng canh.

Trình Bách Điền thấy cô không lên tiếng tiếp tục nói:

- Ta muốn đưa con trở về Trình gia chăm sóc, bù đắp sự thiếu thốn cho con.

Hạ Tử yên chậm chạp lên tiếng:

- Xin lỗi, ngài nhận nhầm người rồi, tôi không có ba.

- Ta muốn xác nhận huyết thống với con.

Ông ta đã cho người đi điều tra, sau khi nhận được kết quả điều khiến ông bàng hoàng là người vợ mà ông yêu thương đã qua đời vì bệnh. Sau khi ly hôn ông cũng mất liên lạc với bà, đọc thông tin điều tra còn biết được sau khi ly hôn với ông bà đã mang thai và âm thầm sinh đứa bé. Hồi xưa khi chưa ly hôn bà khó mang thai, tỷ lệ mang thai thấp, nhưng chuyện ông không ngờ sau khi ly hôn thì bà lại có thai. Bây giờ ông muốn đưa cô về bù đắp.

Hạ Tử Yên nghe 2 chữ “huyết thống” mà như nghe tiếng sấm giữa trời quang. Hừ lạnh, tôi không muốn tìm ông tính sổ mà ông tự tìm tới cửa.

- Xin lỗi, huyết thống gì chứ, tôi với ông thì có thể có quan hệ gì chứ. Nếu đã xong việc tôi đi trước đây.

Nói xong cô liền đứng dậy không do dự mà bước ra cửa, thì giọng nói của Trình Bách Điền vang lên.

- Con đừng như vậy Tử Yên, ta là ba của con, ta muốn bù đắp những thiếu thốn của con muốn cho con một cuộc sống tốt hơn, cũng muốn sửa chữa sai lầm với mẹ con.

Hạ Tử Yên cạn lời, nếu đã nói cô là con của ông ta thì sao lại cứ phải níu giữ cô chứ, không có cô thì cuộc sống của ông ta sẽ tốt hơn không phải sao.

- Tôi không có ba, còn nữa ông cũng đừng có bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Nếu không tôi sẽ khiến ông phải hối hận đấy.

Hạ Tử Yên mở cửa đi ra ngoài mà không một lần ngoảnh mặt lại, cô nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn còn chút thời gian cô chạy như bay ra cổng của Hàn viên bắt một chiếc taxi đến Lục gia.

Vừa vào nhà cô đã chạy đi tìm Tô Ánh Hoan, thấy dì đang ngồi trong hoa viên thưởng trà thì cô vội lao đến, kéo chiếc ghế lại gần người bà nói nhỏ:

- Dì ơi, dì có thể kể cho nghe về người đã bỏ rơi mẹ con không?

Tô Ánh Hoan thấy cô đột nhiên xuất hiện thì giật cả mình.

- Cái con bé này, làm dì giật cả mình. Nhưng sao con lại muốn biết.

- Thì thì con tò mò thôi, dì mau kể con nghe đi.

- Được.

Sau khi Tô Ánh Hoan kể hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi của mẹ cho cô nghe cô mới hiểu ra vì sao ông ta lại muốn nhận lại cô. Nhưng người như ông ta đâu có cửa, nghe chuyện xong cô còn hận ông ta hơn. Nɠɵạı ŧìиɧ, có con riêng đã đành, lại còn muốn đưa về nhà bảo mẹ cô nuôi. “Mẹ ơi, mẹ thật sáng suốt khi li hôn với ông ta”

- Dì ơi, con đi trước nhé, giờ con có việc cuối tuần con về chơi với dì.

- Con con bé này, nói dì nghe đã, sao con đột ngột lại muốn biết chuyện này. Lần trước không phải không muốn biết sao.

Lần trước gặp mặt ông ta ở sở cảnh sát bà biết ngày này sẽ đến nhưng không nghờ nó lại đến nhanh đến vậy.

- Để lần sau nha dì, giờ con phải đi gấp.

Nói rồi cô chạy một mạch ra ngoài để bà ngồi lại với gương mặt giận hờn, nói với theo:

- Yên yên đi từ từ thôi con, để chú Ngô đưa con đi.

- Dạ, tạm biệt dì.

Rời khỏi Lục gia cô cũng không thèm để ý đến chuyện lúc nãy nữa, có lẽ ông ta sẽ từ bỏ sớm thôi, hôm nay làm việc xong cô phải đi đón Mật ong về nữa, có lẽ nó nhớ cô lắm cô cũng nhớ mật ong nữa đã một tuần cô chưa gặp nó rồi.

- ------