Khi điện thoại của mẹ gọi tới, Tống Yểu đang ngồi trên người ba ba, cái miệng phía trên ăn đồ ăn ba đút, cái miệng nhỏ phía dưới thì ngậm côn ŧᏂịŧ.Buổi tối trên bàn cơm không có tôm, nhưng ba ba còn nói muốn đút cô, rõ ràng là đã đồng ý với cô rồi.
Cũng mặc kệ cô muốn hay không, vòng eo nhỏ ôm cô lên người, trên người cô chỉ có một cái váy ngủ mỏng manh, hắn vén qυầи ɭóŧ sang một bên, đâm thẳng vào trong. Cô bực hắn, chưa kịp phát giận, hắn đã làm như không có việc gì bắt đầu đút cô ăn cơm, phía dưới căng muốn chết.
Đồ ăn hắn đút cũng ăn không vô.
Tống Thanh Hà buông eo cô ra, duỗi tay lấy di động, ấn nút nghe, không cho Tống Yểu thời gian hòa hoãn.
Nhận cuộc gọi, rất nhanh bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu của Minh Xu, "Thanh Hà, đang làm gì đó? Yểu Yểu có ở nhà không? Em gọi điện thoại mà không thấy nghe."
"Đang ăn cơm, chắc là điện thoại để trong phòng nên không nghe thấy." Tống Thanh Hà nhìn cô bé cứng đờ, bàn tay rảnh xoa nộn nhũ no đủ, nhẹ nhàng thưởng thức. Minh Xu mới nhớ ra nhìn đồng hồ, cười nói, "Cũng phải, em vội tới mức quên thời gian."
Tống Yểu nghe giọng mẹ, sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, nhìn bàn tay to còn đặt trước ngực, chỉ cảm thấy ba cô quá lớn mật, tay nhỏ đẩy tay hắn ra.
Tống Thanh Hà buông lỏng bàn tay, vén váy lên dò vào nhũ mềm mà không bị cách trở, bên môi treo nụ cười, ôn hòa hỏi vợ ở đầu bên kia, "Muốn nói chuyện với Yểu Yểu không? Anh đưa điện thoại cho con bé."
"Được!"
Lần đầu tiên Tống Yểu cảm thấy giọng mẹ tra tấn đến thế, cô quay đầu lại trừng mắt với ba ba, tay nhỏ vẫn bị hắn nhét di động vào.
Cô nhấp môi, kề điện thoại vào tai, mềm mại gọi mẹ.
Minh Xu nghe giọng con gái bảo bối, giọng điệu càng thêm ôn nhu, "Yểu Yểu, ở nhà có ngoan hay không?"
Tống Yểu vừa định trả lời, bàn tay nắm ngực nhũ đột nhiên tăng sức lực, đau đến mức cô kêu lên một tiếng, lập tức cắn cánh môi, dừng lại một lát mới mở miệng: "Khi nào mẹ về?"
"Làm sao vậy bảo bối? Nhớ mẹ rồi?" Minh Xu cười khẽ, "Công việc của mẹ còn một thời gian nữa mới kết thúc, Yểu Yểu ngoan, phải nghe lời ba, chờ mẹ xong việc, cả nhà ba người chúng ta ra ngoài chơi."
"Dạ." Tống Yểu cố chịu đựng, gian nan lên tiếng.
Ba ba thật sự quá đáng, tay nắm vυ' cô đã đành, cây gậy chôn dưới huyệt cũng ra vào từng cái một, quá đáng hơn nữa là hắn thò đầu lại gần, hôn loạn trên vai cô.
Buổi chiều cô đã nhìn, trên người có rất nhiều dấu vết do hắn tạo ra, đặc biệt là trên cổ, bây giờ cô có muốn ra ngoài cũng không được.
Minh Xu lại nói với cô thêm một hồi, thấy con gái không có hứng thú, kêu cô đưa điện thoại cho Tống Thanh Hà.
Tống Thanh Hà đang làm sung sướиɠ, nghe điện thoại cũng không quên cắm tiểu bức con gái, đùi rắn chắc dán lên mông thịt đẩy lên trên, dươиɠ ѵậŧ thô đen đẩy huyệt thịt ra vào không ngừng.
Trời biết tiểu bức con gái hắn cắm thoải mái cỡ nào, bởi vì khẩn trương, huyệt thịt bên trong mấp máy quắn chặt lấy hắn, sướиɠ đến mức yết hầu thấy khô.