Yểu Điệu

Chương 3

Tống Thanh Hà rũ mắt thấy vẻ mặt bàng hoàng của cô, mềm lòng, rốt cuộc vẫn là đứa bé chưa đầy mười tám, không nên ép buộc quá.Hắn trấn an hôn lên môi phấn: "Con không nói, mẹ con sẽ không biết."

Cùng lúc phía dưới cũng ra vào không nhanh không chậm, qυყ đầυ thô to đẩy mị thịt ra cắm vào hoa tâm.

Gân xanh nhô lên cọ nhục bích mẫn cảm, nhấc lên tình triều mãnh liệt trong cơ thể cô.

Tống Yểu run rẩy, ngón tay nắm chặt khăn trải giường dưới thân, quay mặt đi, tự mình ghét bỏ bản thân.

Mẹ sẽ không biết, nhưng mà chính cô có thể lừa dối mình ư?

Thậm chí cô cũng không biết sau này phải đối mặt với mẹ thế nào, chuyện đang làm với ba bây giờ, hoàn toàn phá nát tam quan của cô.

Nhưng cố tình ba ba làm cô rất có cảm giác, dươиɠ ѵậŧ cọ xát, kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại giống như điện giật len lỏi khắp người cô.

Làm cô muốn luân hãm.

Tống Thanh Hà biết cô đang rối rắm, liếʍ cánh môi cô, thấp giọng dỗ, "Yểu Yểu, có chuyện gì ba ba sẽ chịu trách nhiệm, đừng sợ. Con chỉ cần hưởng thụ là được, con cũng thích ba ba phải không? Ba ba cắm con thoải mái không?"

Tống Yểu ướt mắt, bị cắm khuôn mặt nhỏ ửng hồng, hô hấp dồn dập.

Sao có thể không thoải mái, kɧoáı ©ảʍ ập đến như sóng triều, làm đại não trống rỗng.

Chỉ vài giây, cô đã không chịu nổi, rêи ɾỉ kèm theo tiếng khóc nức nở, hoa tâm mấp máy kịch liệt, tiết rồi.

"Yểu Yểu, thoải mái? Nhanh như thế đã tiết?" Tống Thanh Hà cười cô, duỗi tay dựng người cô dậy, cánh tay quàng lên cổ, ôm cắm mặt đối mặt.

Cơ bắp trên eo dùng lực thật mạnh, lần lượt đưa đại dươиɠ ѵậŧ dữ tợn thô tím vào âʍ đa͙σ non nớt, đâm cả người mềm mại của cô run rẩy không thôi.

Một đôi vυ' kẹp giữa hai người, nhủ con thỏ vui vẻ chạy nhỏ.

Tống Yểu vẫn không nói lời nào, mặc cho hắn xâm phạm, nhưng hắn càng cắm càng hăng say, tựa như đóng cọc đâm mông nhỏ kêu bạch bạch.

Cô không chịu nói, chỉ phải ôm sát cổ hắn, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, cảm thấy hắn thật xấu tính.

Ỷ cô thích hắn, nên tùy ý làm bậy buộc cô sa đọa.

Đối với ba ba, cô thích, hắn ôn tồn lễ độ, đãi nhân xử sự như tắm mình trong gió xuân, chưa từng nói nặng cô một câu.

Trước nay cô không cần hâm mộ các bạn khác, bọn họ có, ba ba sẽ cho cô, bọn họ không có, ba ba cũng sẽ cho.

Phần thích cô dành cho ba ba, thậm chí còn nhiều hơn mẹ.

Nhưng cố tình, phần thích này, làm cô cảm thấy tội lỗi, khó tiếp thu.

Tống Thanh Hà và cô nhìn nhau một hồi, thò lại gần hôn cô, vươn đầu lưỡi liếʍ môi, miêu tả dọc theo hình môi, lại từ kẻ môi chui vào.

Liếʍ hàm răng, gặm cánh môi khiến cô không chịu nổi, rồi cạy miệng cô ra, quấn lên lưỡi mềm liếʍ mυ'ŧ.

Phía dưới vẫn xỏ xuyên một cách hung mãnh, trên môi lại hôn nhu tình mật ý, như là hận không thể truyền đạt tình yêu tràn ngập này đến cho cô.

Tống Yêu vô cùng tỉnh táo ý thức được rằng, cô đang hôn môi với ba ba, làʍ t̠ìиɦ, đó là chuyện tạo ra sinh mệnh của cô bây giờ lại đang chôn trong người cô, tùy ý ra vào.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cô bắt đầu run lên, đầu óc càng thêm hỗn độn.

Nhưng mà hắn cho cô quá nóng bỏng, làm cô không còn đường cự tuyệt, chỉ có thể bị ép thừa nhận.