Chương 5: Giếng nước
Tối nay trăng tròn, không có gió.Cung chủ Hoàng Thiên Cung mở tiệc chiêu đãi, vì thể diện, Các chủ Trấn Long các không thể không tham gia.
Nguyên nhân không phải do hắn, đây là tỏ vẻ địa vị của cung chủ Hoàng Thiên Cung không thể dao động, nếu Các chủ Trấn Long các cự tuyệt, chẳng khác nào là đang nói với tất cả người của Hoàng Thiên Cung, ta không thể duy trì cung chủ hiện tại nữa, các ngươi ai đều có thể soán vị.
Cho nên, vì sự ổn định của Hoàng Thiên Cung, cũng vì người duy nhất có quan hệ huyết thống trên thế giới này của mình, Các chủ Trấn Long các phải tham gia tiệc tối hôm nay.
Yến tiệc rất nhộn nhịp, giống như những thứ bay trên bầu trời, đi trên mặt đất, hay bơi trong nước, chỉ cần là có thể ăn, toàn bộ đều mang đến Trích Tinh lâu.
Đây là tiệc tối lớn thứ hai trong Hoàng Thiên Cung, ngoài lễ nhậm chức của Cung chủ và Các chủ Trấn Long các, bình thường đều chỉ là khi chiêu đãi bang chủ nào đó hoặc chưởng môn nào đó mới bày ra đến.
Tiệc tối lần này là có chút đặc biệt, bởi vì cung chủ Hoàng Thiên Cung Cốc Như Hoa mở tiệc chiêu đãi cũng không phải bang chủ, chưởng môn nào đó, mà là thiếu công tử Quân Lâm Hải của Quân Sơn thế gia, cùng với thiếu cung chủ Lâm Nguyệt Nhi của Lăng Tiêu Cung có danh xưng giang hồ đệ nhất mỹ nữ.
Một người là thiếu công tử thế gia, một người là thiếu cung chủ danh môn, thêm cùng một chỗ cũng đủ bằng nửa chưởng môn nhân, cho nên tuy rằng Cốc Như Hoa chiêu đãi vượt qua quy cách nên có, nhưng trong Hoàng Thiên cung cũng không có người phê bình gì việc này.
Ngoại trừ đương nhiệm Các chủ Trấn Long các Cốc Thiếu Hoa.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không chỉ trích cái gì, nhưng là mặt lạnh ngồi ở chỗ kia, đầy bàn sơn trân hải vị, trong mắt hắn chỉ như một đống thịt thối, ngay cả nhìn một cái đều là dư thừa. Về phần hai vị khách kia, càng giống người trong suốt.
Giờ này phút này, hắn hết sức nhớ bát mì sợi của Ách Ba, không biết khi tiệc tan, còn có thể đúng giờ đi tới quán mì của Ách Ba không.
“Quân sư huynh, Nguyệt nhi muội muội, các ngươi tới Hoàng Thiên Cung liền giống như trong nhà, không cần khách khí.”
Cốc Như Hoa ý cười trong suốt, hôm nay nàng ăn mặc tỉ mỉ, cả người mặc màu hồng phấn nổi bật màu da trắng như tuyết, mặt ngọc như hoa, trong mỗi ý cười đều là phong tình vạn chủng, diễm lệ vô song.
Nhưng là so với Lâm Nguyệt Nhi, vẫn còn thiếu khí chất thoát tục.
Lâm Nguyệt Nhi ngồi ngay ngắn ở nơi đó, quần áo ăn mặc đều thực trắng trong thuần khiết, trên đầu cũng không có nhiều trang sức, chỉ đeo một đóa châu hoa. Nàng đối với Cốc Như Hoa nhợt nhạt cười, tựa như hoa lan ở núi sâu, không gió tự hương, không dính nửa điểm hơi thở phàm tục.
“Cốc sư muội, Nguyệt nhi luôn luôn ăn chay, ngươi đưa mấy thứ này nàng không ăn được.” Quân Lâm Hải nở nụ cười, lắc lắc cây quạt trong tay, “Phía sau núi Hoàng Thiên Cung, có một loại cây đào núi đặc sản, ngọt mà nhiều nước......”
Không đợi hắn nói xong, Cốc Như Hoa đã cười đến cười run rẩy hết cả người: “Quân sư huynh mỗi lần đến đều phải đòi đào trong núi này, tiểu muội sớm nhớ kỹ, không thiếu cho ngươi. Vốn là điểm tâm chuẩn bị sau khi ăn xong, nếu Nguyệt nhi muội muội ăn chay, đưa lên trước đi.”
Nói xong, nàng vỗ vỗ tay, lập tức liền có bồi bàn bưng một mâm quả đào rửa sạch sẽ, no đủ ướŧ áŧ đi lên, đặt ở trước mặt Lâm Nguyệt Nhi.
“Vậy đa tạ Cốc cung chủ.”
Lâm Nguyệt Nhi kỳ thật cùng Cốc Như Hoa là lần thứ hai gặp mặt, nàng trời sanh tính rụt rè, tự nhiên sẽ không ở tình huống lẫn nhau còn không quen thuộc, mở miệng ngậm miệng liền kêu tỷ tỷ muội muội. Sau khi lễ phép nói cám ơn, nàng cầm lấy một cái quả đào, ánh mắt cũng không chủ ý thoảng qua mặt Cốc Thiếu Hoa.
Trên giang hồ, lời đồn đãi về Các chủ Trấn Long các rất nhiều, hơn nữa phần lớn là cùng Cửu Chuyển Hóa Thần Công kết hợp cùng một chỗ. Nghe nói, Cửu Chuyển Hóa Thần Công kỳ thật là một loại ma công hủy diệt chính mình, người tu luyện loại công phu này, sau khi công lực từ từ tăng lên sẽ dần quên mất chuyện trước kia, thẳng đến ngay cả nhân tính cũng tùy theo mai một, cuối cùng kết quả chính là tẩu hỏa nhập ma nổ tan xác mà chết.
Nhưng ở trong mắt Lâm Nguyệt Nhi, diện mạo Các chủ Trấn Long các cùng Cốc Như Hoa có chín phần tương tự, nhưng là ở khí chất lại cùng với chị mình hoàn toàn bất đồng, nếu không phải biết trước mắt nam nhân xinh đẹp không giống người phàm này chính là Các chủ Trấn Long các, nàng gần như sẽ đem hắn trở thành một tòa băng trông rất sống động, người này toàn thân cao thấp, căn bản là không có nửa điểm hơi thở của người sống.
Cái lơ đãng liếc mắt này, bị Quân Lâm Hải bắt giữ tới rồi. Nam nhân anh tuấn này cười quỷ dị, sau đó nói với Lâm Nguyệt Nhi: “Nguyệt nhi, sư đệ Thiếu Hoa của ta, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đúng không? Hắn người này từ nhỏ sẽ không có nhân tình, liền ngay cả cùng Cốc sư muội của ta, chị ruột của hắn cũng đều không thân cận. Cậu nói hắn tám phần là thiên sát cô tinh chuyển thế, hắn nếu thân cận ai, ai đó liền khẳng định sẽ chết, tựa như người năm đó...... Aha, không nói, chuyện cũ năm xưa, không đáng giá nhắc tới, Thiếu Hoa sư đệ chỉ sợ sớm đã toàn bộ quên hết.”
Nữ nhân đều là mẫn cảm, nhất là nữ nhân xinh đẹp. Lâm Nguyệt Nhi không phải xinh đẹp bình thường, cho nên nàng cũng không phải mẫn cảm bình thường. Lời nói của Quân Lâm Hải chưa dứt, nàng liền sâu sắc cảm giác được không khí trên yến hội trong nháy mắt thay đổi.
Cốc Như Hoa nét mặt tươi cười như hoa hướng Quân Lâm Hải kính rượu, dưới dung mạo trang điểm đậm rực rỡ, sắc mặt của nàng trở nên phi thường khó coi, nhưng rất nhanh đã thu liễm, làm cho người ta rốt cuộc nhìn không ra gì dị thường.
Về phần Cốc Thiếu Hoa, nam nhân này như trước lạnh lùng ngồi ở chỗ kia, giống như không có nghe đến lời nói của Quân Lâm Hải, ngay cả lông mi cũng chưa động một chút.
Nhìn thấy Quân Lâm Hải tươi cười so với ngày thường càng sáng lạn, Lâm Nguyệt Nhi ý thức được, vừa rồi...... Nàng hình như tiếp xúc tới chuyện bí ẩn xưa cũ nào đó, nhưng mà nàng cũng không phải một nữ nhân có lòng hiếu kỳ. Môn phái nào bên trong không chút chuyện tình ‘thóc mục vừng thối’?
Cho nên Lâm Nguyệt Nhi rất nhanh liền quyết định phải quên chuyện vừa rồi nghe được, cũng không có lại nhìn Cốc Thiếu Hoa nữa. Nàng là vị hôn thê của Quân Lâm Hải, vốn là không nên ở trước mặt vị hôn phu tương lai, quá mức chú ý nam nhân khác.
Mẫu thân của Quân Lâm Hải, là muội muội của Cung chủ Hoàng Thiên Cung đời trước, mà Cốc Thiếu Hoa, là đồ đệ của Cung chủ Hoàng Thiên Cung đời trước, cho nên giữa bọn họ lấy sư huynh sư đệ xưng hô, về phần Cốc Như Hoa, tự nhiên là thơm lây từ Cốc Thiếu Hoa, mới đặt lên sư muội này xưng hô.
Ba người bọn họ xưng được là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Nhưng là Cốc Thiếu Hoa từ sau khi luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công, ngoại trừ Cốc Như Hoa là chị ruột cùng chung huyết mạch, cùng với Văn Tinh, Chiêu Hoa và mấy cấp dưới hàng năm tùy thị tại bên người, chuyện trước kia đã toàn bộ biến mất trong trí nhớ của hắn, Quân Lâm Hải đối với hắn mà nói, chỉ là người xa lạ.
Nhưng mà, hình như cũng có ngoại lệ, ví dụ như...... Ách Ba kia.
Ít nhất, khi Quân Lâm Hải mịt mờ nói một câu “Hắn nếu thân cận ai, ai liền khẳng định sẽ chết, tựa như người năm đó......”, trong đầu Cốc Thiếu Hoa đột nhiên hiện lên hình ảnh của Ách Ba. Tim hắn mạnh nhảy lên một chút, trên mặt lại như trước không chút biểu tình.
Nếu Ách Ba hiện tại ở tiệc tối, hắn sẽ phát hiện, vị công tử anh tuấn cười mị mị Quân Lâm Hải này, chính là vị thiếu gia ngày đó ở trong quán mì.
Cốc Như Hoa là một cô gái có tài ăn nói, cho nên cho dù là trên yến hội có một khối băng, nàng cũng có thể làm cho cả tiệc tối vẫn không có tẻ ngắt, nếu dùng một cái từ đến hình dung, thì phải là khách và chủ tẫn hoan.
Quân Lâm Hải còn hưng trí bừng bừng đương trường biểu diễn một đoạn độc tấu trường tiêu, khi thổi đến một nửa, Cốc Như Hoa cho người mang tới đàn ngọc, cũng gia nhập diễn tấu.
Hai người hợp tấu hiển nhiên không phải lần đầu tiên, một người gảy dây một người hòa âm, ăn ý mười phần.
Lâm Nguyệt Nhi lẳng lặng ngồi, nhìn xem, bên môi luôn mỉm cười thản nhiên rụt rè, cũng không để ý vị hôn phu cùng nữ tử khác ái muội không rõ.
Về phần khối băng kia, hình như có thể trực tiếp không nhìn, nhưng cố tình Quân Lâm Hải là muốn trêu chọc hắn.
“Thiếu Hoa sư đệ, ngồi một chỗ không thú vị, sao không làm một đoạn múa kiếm trợ hứng?”
Thời gian càng ngày càng gần đến canh hai.
Cốc Thiếu Hoa đứng lên.
Hắn vừa động, người trước hết phản ứng cũng không phải cố ý trêu chọc hắn Quân Lâm Hải, mà là tùy thị ở sau người Văn Tinh. Gần như là theo bản năng, Văn Tinh rút ra trường kiếm bên hông, cung kính đưa qua.
Bên ngoài Trích Tinh lâu có một chỗ đài cao rộng lớn, lúc này trăng sáng treo cao, ánh sao như dệt, một mảnh ánh sáng nhu hòa bao phủ như mộng như ảo.
Kiếm quang chợt lóe, như kinh hồng phá không, lại giống như sơ ngày lộ hiểu, chiếu sáng cả ngôi cao, sau đó kiếm quang nhiều điểm, giống như đầy trời sao, đều bị tiếp dẫn xuống dưới, theo bóng hình kia dựng lên lên lạc xuống.
Lâm Nguyệt Nhi lắp bắp kinh hãi. Kiếm thuật như thế, quả thực chính là kinh thế hãi tục, cái gọi là Kiếm Thần, không ngoài như vậy, Các chủ Trấn Long các này thật lợi hại đến nước này?
Văn Tinh như say như dại nhìn xem. Hắn từ lúc vào cửa của Hoàng Thiên Cung, liền tu tập kiếm thuật, tự cho là trong Hoàng Thiên Cung, đứng hàng thứ nhất, nhưng là thẳng đến ba năm trước đây sau khi hắn bị điều đến Trấn Long các, mới biết được cái gì tên là ếch ngồi đáy giếng. Khi đó Cửu Chuyển Hóa Thần Công của Các chủ mới luyện đến tầng thứ năm, tuy rằng bề ngoài đã lạnh lùng vô tình, nhưng là trong lòng nhiều ít còn có một ít nhân tình.
Một năm đó, Các chủ chỉ điểm kiếm thuật cho hắn ba lần.
Một tháng sau ngay tại Các chủ lần thứ ba chỉ điểm hắn kiếm thuật, Yến Thanh Hiệp tìm tới cửa, chỉ tên phải khiêu chiến hắn đệ nhất kiếm khách trên danh nghĩa của Hoàng Thiên Cung.
Yến Thanh Hiệp kiếm không có danh sư chỉ điểm, một chiêu một thức tất cả đều là ngộ được trong đấu tranh sinh tử, đơn giản cực kỳ, cũng đáng sợ cực kỳ. Nếu là tỷ thí trước khi được Các chủ chỉ điểm cho hắn, người thua kia nhất định là hắn.
Văn Tinh kỳ thật thắng được thực hiểm, cũng chính là một lần công tích đó, làm cho hắn ngồi chắc danh hiệu đệ nhất kiếm khách Hoàng Thiên Cung, cũng làm cho hắn một bước lên trời, trở thành nhân vật thứ hai trong Trấn Long các gần với Các chủ. Nhưng là trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, kiếm của Các chủ, mới là chân chính thần kỳ.
Nhưng là, sau một năm đó, khi công lực của Các chủ từ từ tăng lên, tính cách cũng càng đạm mạc vô tình, hắn không còn được Các chủ chỉ điểm, lúc này đây, là cơ hội. Văn Tinh cố gắng trừng lớn ánh mắt, không chịu bỏ qua hành động nào của Các chủ.
Tiếng tiêu cùng tiếng đàn tuyệt vời, dưới kiếm quang này, cũng muốn ảm đạm thất sắc.
Quân Lâm Hải bỏ tay xuống, trên mặt mang theo tao nhã cười nhẹ, nhưng cây tiêu trúc màu tím khó tìm lại ở lòng bàn tay hắn, không tiếng động gãy làm hai đoạn. Về phần Cốc Như Hoa, sớm đã bị lạc trong kiếm quang như mộng như ảo, ánh mắt mê mang.
Tiếng mõ canh hai đột nhiên vang lên, giống như mấy tiếng sấm sét, phá vỡ giây phút yên tĩnh này.
Kiếm quang chợt ngừng.
“Ta mệt mỏi.”
Thanh âm của Cốc Thiếu Hoa, như là gió từ đỉnh núi tuyết xa xôi thổi tới, lộ ra hàn ý lạnh đến xương. Đem kiếm ném cho Văn Tinh, hắn cũng không quay đầu lại người nhẹ nhàng rời đi.
Hắn chịu múa kiếm, chỉ là tìm cái lý do trước tiên rời khỏi mà thôi, ở đây tất cả mọi người hiểu được điểm này.
Qua hồi lâu, giọng của Quân Lâm Hải mới chậm rãi vang lên trong sảnh.
“Người như vậy, kiếm như vậy, cái gọi là kinh tài tuyệt luân...... Lại há có thể không gặp thiên đố (trời đố kỵ)......”
Lâm Nguyệt Nhi đột nhiên cả kinh, nhìn về phía vị hôn phu của mình, dưới ngương mặt anh tuấn cực kỳ kia, nàng giống như nhìn đến một trái tim dao động vì ghen tị.
Là trời đố kỵ? Hay là người đố kỵ?
Quân Lâm Hải cho tới bây giờ sẽ không là một nam nhân lòng dạ rộng lớn, điểm này, Lâm Nguyệt Nhi sớm đã phát hiện.
Làm gì đi ghen tị một người sống không được bao lâu? Chẳng sợ hắn có kinh tài tuyệt luân (tài giỏi xinh đẹp kinh người) như thế nào đi nữa, đặc điểm của Cửu Chuyển Hóa Thần Công liền quyết định kết cục: hắn công lực càng sâu bị chết càng nhanh, chỉ có người còn sống mới có thể đi tiếp tục hưởng thụ nhân sinh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
Hắn quả nhiên không tới.
Ách Ba ngơ ngác ngồi ở trong quán mì, tuy rằng rõ ràng đã được Văn Tinh dặn dò, nhưng là trong lòng hắn, vẫn là không tự giác ôm một chút chờ mong, có lẽ...... Các chủ giống tiên nhân kia, vẫn sẽ đúng giờ xuất hiện ở quán mì.
Quả nhiên, vẫn là hy vọng xa vời.
Nhìn xem bát mì trên bàn còn đang nóng hổi, Ách Ba rời ánh mắt lấy tay vỗ vỗ mặt mình, hít một hơi thật sâu. Phải tỉnh lại! Một người khách hàng mà thôi, vẫn là không trả tiền, các chủ giống tiên nhân kia cũng giống tiên nhân hư vô mờ ảo, còn không bằng Yến Thanh Hiệp kiên định đáng tin cậy.
Nghĩ như vậy, trong lòng tuy rằng thất vọng ít hơn, lại càng thêm hư không.
Ách Ba mang một gàu nước, lại tìm một tấm vải bố sạch sẽ, mang theo đèn l*иg liền cầm hai thứ này, đi đến cái giếng cổ dưới tàng cây bạch quả.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Ách Ba ban ngày vội cả người đầy mồ hôi, cũng chỉ có lúc ban đêm người vắng, mới có thể đến bên cạnh giếng tắm một cái, nhân tiện đem quần áo giặt sạch.
Bởi vì trên trấn có quy định cấm đi lại ban đêm, một khi tiếng canh mõ vang lên, trên đường sẽ không có người lui tới, tắm ở phía sau cũng sẽ không sợ bị người thấy bất nhã.
Đem đèn l*иg treo ở bên cạnh giếng, cởϊ qυầи áo, Ách Ba rất nhanh liền xách một gàu nước giếng lên, dùng hai tay cao cao giơ lên, rót từ trên đầu xuống một cái, nước giếng lạnh lẽo chảy qua mỗi một tấc da thịt, mang đi tất cả nắng nóng.
Thật thoải mái.
Ách Ba khẽ nhắm mắt, cảm thụ một chút cảm giác mát mẻ, sau đó mới lại xách một gàu nước lên nhúng ướt vải bố, cẩn thận lau qua thân thể.
Ánh trăng nhu hòa, ngọn đèn mờ ảo, dưới hai loại ánh sáng đan xen vào nhau, hiển lộ ra, là một thân thể đường cong mềm mại. Vết bỏng trên người Ách Ba cũng không nhiều, hơn phân nửa tập trung ở cổ cùng ngực, dưới bụng gần như không có vết sẹo, làn da bóng loáng mà nhẵn nhụi, lộ ra một loại khỏe mạnh sáng bóng.
Lúc Cốc Thiếu Hoa đi vào quán mì, nhìn đến chính là hình ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy. Một khắc đó, trái tim đã đóng băng đã lâu của hắn, đột nhiên mạnh nhảy lên một chút, mạnh mẽ gần như phải phá ngực mà ra, khiến cho hắn không thể không đưa tay dùng sức đè lại ngực mình.
Vì sao sẽ có cảm giác như vậy, quen thuộc giống như là hắn từng đυ.ng chạm qua thân thể này, từng quý trọng âu yếm giống như trân bảo.
Dùng sức lắc lắc đầu, nội lực ở trong cơ thể vừa chuyển, chỉ khoảng nửa khắc hắn đã bình phục tim đập dùng sức quá độ.
Bước chân của hắn nhẹ nhàng như mèo, đi đến phía sau Ách Ba, người đang vội vàng lau thân thể vẫn như cũ không có phát hiện. Đến gần, cũng liền thấy rõ ràng hơn, thân thể này gầy đến gần như không có mấy lượng thịt, dưới da thịt miễn cưỡng xưng được với trắng nõn mơ hồ có thể thấy được xương cốt.
Vết thương đó, làn da bọc xương kia, hình như nói lên Ách Ba từng chịu qua cực khổ.
Tim Cốc Thiếu Hoa không hề nhảy lên mạnh giống lúc trước, nhưng là lại trong giây lát đột nhiên co rút, co rút làm nội lực ở trong thân thể đột nhiên tán loạn lên, giống có người cầm một cây sắt đâm vào máu thịt hắn, đau đến hắn đứng không vững chân, một bàn tay theo bản năng khoát lên trên vai Ách Ba.
Ách Ba chấn kinh, miệng mở to ra, nhưng không có phát ra một âm thanh nào, mà là đột nhiên bước về phía trước hai tay ôm lấy gàu múc nước, phòng bị quay đầu lại, đang muốn đập qua, dưới ánh sáng mờ ảo, gương mặt Cốc Thiếu Hoa hết sức rõ ràng. Ách Ba vội vàng dừng chân, gàu múc nước giơ lên cao, trong lúc nhất thời cũng không biết là buông ra hay là giấu đến phía sau, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, ngực cũng kịch liệt phập phồng, vù vù thở phì phò, cho thấy vừa rồi là bị sợ tới mức không nhẹ.
Nhưng là Ách Ba chợt né, Cốc Thiếu Hoa mất đi chống đỡ càng không có lực đứng vững, thân mình mềm té ngồi trên mặt đất bùn đầy nước, chính lại là ngồi xuống một cái, làm nội lực trong cơ thể hắn đang tán loạn chấn động, trở về trong vòng kinh mạch.
Đau đớn dần dần yếu bớt, Cốc Thiếu Hoa lại tuyệt không để ý biến hóa trong cơ thể, chỉ là kinh ngạc nhìn hạ thân của Ách Ba đang mở rộng. Thân thể trần trụi bị hắn nhìn hết, liền ngay cả nơi riêng tư cũng không có nửa điểm che lấp, rụt rè ở giữa hai chân chớp lên, giơ tay, liền dễ dàng chạm được vật nhỏ thẹn thùng kia, còn không tự giác nhéo nhéo.
Ách Ba chưa từng chịu qua đυ.ng chạm như vậy, huống chi vẫn là nơi riêng tư bị người nhéo một cái, lập tức chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp đều giống như bị sét đánh trúng, trong lúc run rẩy hai tay mềm nhũn, gàu múc nước đang giơ lên cao sẽ thấy cũng bắt không được, từ đỉnh đầu Cốc Thiếu Hoa đập xuống.
Đùng!
Đến lúc này, chuyện cười lớn nhất trong chốn giang hồ cứ như vậy sinh ra, đường đường Hoàng Thiên Cung Các chủ Trấn Long các, lại bị một cái gàu múc nước đập bất tỉnh. Cái này tự nhiên không thể nói Ách Ba thủ đoạn cao minh, nhưng là ai lại sẽ nghĩ đến lúc gàu múc nước nện xuống, đường đường Hoàng Thiên Cung Các chủ Trấn Long các cư nhiên giống như ngây ngốc, không tránh không tránh, ngay cả động tác vận công hộ thể cũng chưa tỏ vẻ một chút.
Nhìn thấy Các chủ ngày xưa giống tiên nhân không thể thân cận ngã vào trước mặt, Ách Ba gần như bị dọa choáng váng, phản ứng đầu tiên cư nhiên là bỏ chạy, trong lúc kinh hoảng không phân biệt phương hướng, một đầu đập vào thân cây bạch quả, cái trán nổi lên một cục u như bánh bao, ngược lại đem hắn tỉnh lại.
Bình tĩnh lại, Ách Ba nhanh đem Các chủ dìu vào quán mì, hướng về chỗ ngủ nho nhỏ của mình, không biết từ đâu tìm được một cái quạt hương bồ, mạnh quạt quạt vài cái vào mặt Các chủ.
Chờ nửa ngày người còn không có tỉnh, Ách Ba lại là hoảng càng thêm hoảng, sửng sốt trong chốc lát mới lại ba chân bốn cẳng mặc thêm áo, lấy chút tiền định chạy đến tiệm thuốc ở trên trấn.
Thình lình quần áo bị túm lại, nhìn lại, thấy Các chủ đã mở to mắt, một tay xoa trán một tay kéo quần áo hắn.
Ách Ba lập tức cúi đầu không cử động cũng không dám, hắn rất muốn chạy xa thật xa, đáng tiếc có tâm không có can đảm, ngay cả góc áo bị nắm cũng không dám rút ra, chỉ nhắm mắt lại, chuẩn bị sẽ bị tiên nhân đang nổi giận đánh một trận.
Hành hung trong dự đoán cũng không có, một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trán hắn, xoa nhẹ vài cái trên cục u vừa mới mọc lên, động tác xoa rất nhẹ, nhưng Ách Ba vẫn cảm giác được đau đớn, nhịn không được rụt lui ra sau. Kỳ thật chỗ kia sưng cao như vậy, vốn không đυ.ng cũng đau.
Cái tay kia thu trở về, lập tức bên tai vang lên một tiếng thấp hỏi: “Đau không?”
Ách Ba thật cẩn thận mở to mắt, liếc nhanh Cốc Thiếu Hoa một cái, thấy trong mắt hắn cũng không tức giận, thậm chí còn không lạnh băng như bình thường, mới to gan gật gật đầu.
“Ta cũng đau.” Cốc Thiếu Hoa quay đầu lộ ra trán mình, mặc dù có tóc che, nhưng Ách Ba mơ hồ giống như cũng thấy được một cục u ở chỗ đó.
Giống như có chút muốn cười, cái gàu múc nước kia đều vỡ tan, nhưng là đầu tiên nhân cư nhiên chỉ có một cục u, ngay cả da cũng chưa trầy, tiên nhân quả nhiên là tiên nhân, đầu thực cứng.
Ách Ba gục đầu xuống liều mạng cắn môi, đem ý cười đột nhiên dâng lên cưỡng chế xuống, cố gắng duy trì biểu tình nơm nớp lo sợ.
“Ta đói bụng.” Trầm mặc hồi lâu Cốc Thiếu Hoa lại tuôn ra một câu như vậy, “Hôm nay ta phải ăn hai chén mì.”
Ách Ba sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, vội vàng chạy về kệ bếp một lần nữa nhóm lửa, lúc đang nấu nước, quay đầu lại đã thấy tiên nhân đã ngồi ở bên cái bàn, vùi đầu ăn cái bát mì sắp lạnh kia.
Hắn chạy nhanh tới khoa tay, nói là mì lạnh không thể ăn, Cốc Thiếu Hoa lại lắc lắc đầu, đang cầm bát cúi đầu nói một câu: “Ăn ngon......”
Ách Ba lại sững sờ, một chén mì lạnh ngắt có cái gì ăn ngon?
“Có hương vị…… của ngươi.... .......”
Cốc Thiếu Hoa lại nói thầm một câu, nhưng là Ách Ba đang sững sờ không có nghe rõ ràng, bỏ lỡ cơ hội duy nhất có thể biết rõ ràng vì sao đường đường Các chủ Trấn Long các phải mỗi nửa đêm chạy đến nơi này của hắn ăn mì.
Ách Ba vuốt cục u trên trán vẻ mặt ngạc nhiên, cái gì kêu có hương vị của hắn? Hắn giơ tay ngửi ngửi chính mình, giặt thật sự sạch sẽ, không có hương vị gì nha......
Chẳng lẽ lúc hắn nấu mì, không cẩn thận nhỏ mồ hôi vào?
Nghĩ đến đây, Ách Ba nhất thời chột dạ lui ra sau vài bước.
Cốc Thiếu Hoa cũng không có chú ý tới Ách Ba chột dạ, hôm nay, hắn ăn tận ba bát mì, thẳng đến rốt cuộc ăn không vô mới ôm bụng ly khai quán mì của Ách Ba.
Nhưng là, hắn vẫn là cảm thấy đói, loại đói này hình như cũng không phải cảm giác từ dạ dày truyền đến, mà là từ trong lòng. Hắn muốn ăn, liều mình ăn...... Nhưng hắn không biết đến tột cùng phải ăn cái gì, mới có thể triệt tiêu loại cảm giác đói khát này.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Sáng sớm, Văn Tinh đứng ở dưới tàng cây, vừa luyện kiếm vừa nhớ lại tư thái múa kiếm đêm qua của Các chủ, ý đồ muốn lĩnh ngộ cái gì, đang lúc trong đầu linh quang chợt lóe, nghe được một tiếng kêu sợ hãi từ nội viện truyền ra, một chút linh cảm vừa mới dâng lên nháy mắt bay.
“Thị Phi, ngươi kêu bậy cái gì?” Đi vào trong nội viện, Văn Tinh nổi giận đùng đùng.
Thị Phi, là thị đồng hầu hạ Các chủ rửa mặt chải đầu, mới mười sáu tuổi, nhưng đừng nhìn tuổi còn nhỏ, phóng tới trên giang hồ cũng coi như gần với cao thủ nhất lưu, đương nhiên, quan trọng nhất là, Thị Phi kỳ thật là đồ đệ trên danh nghĩa của Các chủ, cũng là một trong những người kế nhiêm tương lai của Các chủ Trấn Long các.
Bắt đầu từ một năm trước, Thị Phi liền tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công, hiện giờ luyện đến tầng thứ hai, tuy rằng không xem như lạnh lùng vô tình, nhưng ngày thường cũng đã có chút tư thế thấy biến không sợ hãi, cho nên hôm nay một tiếng kêu sợ hãi của hắn, thực kinh động không ít người trong Các.
Nhưng là tẩm viện của Các chủ ngoại trừ Văn Tinh Chiêu Hoa và mấy người hầu thân cận, những người khác cũng không dám tùy tiện vào đến tìm tòi có chuyện gì.
Thị Phi ngã ngồi ở cửa, một bàn tay chỉ vào trong phòng run rẩy không ngừng, khuôn mặt vốn mi thanh mục tú lại trắng bệch tựa như nửa đêm gặp quỷ quái đáng sợ.
Chẳng lẽ Các chủ xảy ra chuyện gì?
Văn Tinh cũng cả kinh, nhanh đi tới hướng bên trong cánh cửa nhìn lại, vừa thấy, “A” một tiếng, miệng mở ra thấy cũng không có khép lại qua.
Cái người, cái người cả người đầy nước bùn, chống cằm ngồi ở cửa sổ ngẩn người, thường thường khóe miệng còn hướng góc độ khả nghi nâng một chút kia là ai? Không có khả năng là Các chủ, tuyệt đối không có khả năng......
Văn Tinh nhịn không được xoa xoa hai mắt của mình.
Hắn nhất định là một đêm không ngủ làm mệt muốn chết rồi, hoa mắt, cái người liền ngay cả đi ra ngoài đều phải ngồi ở trong xe ngựa luyện công Các chủ, như thế nào có thể sẽ lãng phí thời gian ngồi ở trong phòng ngẩn người.
“Văn, Văn tiên sinh...... Ta muốn về phòng ngủ một giấc.” Thị Phi run run từ trên mặt đất đi lên. Đứa nhỏ đáng thương này, đại khái nghĩ đến chính mình còn không có tỉnh ngủ.
“A...... à...... Đi thôi, ta cũng đi ngủ một giấc.”
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng Văn Tinh đúng là vẫn còn không có rời đi, trong lòng lộn xộn chuyển qua vô số ý niệm trong đầu, cuối cùng hắn đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Các chủ đêm qua...... Tẩu hỏa nhập ma?
Cái này cả kinh không phải là nhỏ, Văn Tinh chạy nhanh lủi vào trong phòng, khẩn trương kêu một tiếng: “Các chủ?”
Phảng phất như hồn bay trên trời vừa mới trở về, Cốc Thiếu Hoa phản ứng chậm, mê mang một lát mới dần dần khôi phục biểu tình lạnh lùng ngày thường.
“Chuyện gì?”
Ý? Không có bị tẩu hỏa nhập ma?
“Không, không có việc gì......” Văn Tinh đột nhiên cảm thấy được miệng mình giống như không có lưỡi, đã mau ngay cả nói cũng không biết nói, một hồi lâu, hắn mới lại nhổ ra một câu: “Các chủ, ngài muốn tắm rửa thay quần áo không?”
Cốc Thiếu Hoa cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, mới chậm rãi gật đầu một cái.
Văn Tinh như được phóng thích, chạy nhanh đi trong phòng của Thị Phi đem đứa nhỏ đáng thương này từ trên giường kêu xuống dưới, làm cho hắn đi đốt nước ấm, chờ hết thảy chuẩn bị sắp xếp xong, hắn mới có thời gian ổn định tinh thần tinh tế nghĩ ngợi, tổng cảm thấy được Các chủ khác thường cùng Ách Ba kia nhất định có quan hệ, có lẽ hắn nên dành thời gian đi dạo đến quán mì......