Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn.

Chương 179

tay ra để quẹt thẻ.

Cố Tuyết Nghi đè tay lên tay trần vu cẩn : "Trước tìm biện pháp gọi điện thoại đã."

Trần Vu Cẩn nhanh chóng hiểu ý của cô và gật đầu. Anh ngay lập tức liên hệ với dịch vụ khách hàng. Bộ phận chăm sóc khách hàng đã nhanh chóng gọi 1109.

"Xin chào, xin lỗi, vừa rồi chúng tôi phát hiện phòng 1109 hình như bị chập điện, thật xin lỗi vì đã mang đến sự bất tiện cho ngài, ngài xem nếu thuận tiện, chúng tôi sẽ đổi cho ngài một căn phòng tốt hơn và miễn phí ba ngày tiền ăn ở. nhân viên của chúng tôi lập tức sẽ tới sữa chữa, được không ạ?"

"..." Điện thoại im lặng.

Chẳng mấy chốc, điện thoại cúp máy với một tiếng “cạch”.

Cuộc gọi từ bộ phận dịch vụ khách hàng nhanh chóng gọi lại cho Trần Vu Cẩn.

Trần Vu Cẩn: "Bộ phận dịch vụ khách hàng nói rằng có người đã nhận cuộc gọi nhưng không thấy nói gì, rồi đã lập tức cúp máy."

"Có thể nghe điện thoại, có nghĩa là không nằm sấp ở trên cửa sổ." Cố Tuyết Nghi gật đầu: "Vậy bây giờ có thể trực tiếp đi vào."

Mặc dù theo cô ấy, khả năng bên kia tự tử bằng cách nhảy lầu là rất nhỏ, nhưng ngược lại sẽ là một cách làm cực đoan hơn là rất có thể xảy ra. Nhưng Cố Tuyết Nghi không vội nói ra, cô ấy phải suy nghĩ thấu đáo, vì vậy cô ấy sẽ không bỏ lỡ bất kỳ khả nào có thể xảy ra.

Giọng nói vừa dứt.

Một tiếng"cạch"

Cánh cửa mở ra.

Người trong cửa tựa hồ giật mình, lập tức hét lớn một tiếng: "A!"

.Sau đó lập tức có

người hét lên: "Cứu mạng! Cứu tôi! Nó điên rồi!"

Cạch một tiếng.

Cửa mở ra.

Mà là một nữ sinh tóc ngắn, trong tay cầm một cây dao gọt hoa quả, vung dao lung tung.

Trên mặt đất là một người đàn ông trung niên đang nằm, thoạt nhìn phần ngực có ít nhất hai vết dao.

Tiếng thét chói tai vừa rồi phát ra từ trong miệng một người phụ nữ trung niên, tóc tai bà ta tán loạn, bộ dáng kinh hoàng. Bà ta trừng mắt nhìn nữ sinh kia, dường như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin được, lại hoảng sợ đến cực điểm.

tất cả mọi người đều sửng sốt một giây.

không, không phải tự sát?

bỏ dao xuống." cố tuyết nghi nói.

tất cả mọi người vội vã đi vào phòng.

nhìn thấy cũng không phải là cảnh nằm sấp trên cửa sổ chuẩn bị nhảy lầu, cũng không có đốt than, không cắt cổ tay, không uống thuốc ngủ.

giọng nói của cô trong veo bình tĩnh, thoáng cái đã gọi ℓại suy nghĩ của mọi người.

người phụ nữ trung niên nghe xong, ngược lại mắng to cố tuyết nghi thành tiếng: "đều do cô! tất cả đều do người phụ nữ này! cô có tiền, không quan tâm đến con cái của người khác! khuyến khích bọn nó không đi học! nếu trường học vẫn còn, nếu con bé vẫn còn đi học! khẳng định con bé sẽ rất tốt, làm sao có thể như vậy..."

Cố Tuyết Nghi ℓười để ý tới bà ta.

Ngược ℓại Trần Vu Cẩn ở một bên nhíu mày, ngay cả vệ sĩ phía sau cũng nhao nhao bày ra vẻ mặt ℓạnh ℓùng.

Trần Vu Cẩn không giỏi xử lý những tình huống như vậy.

Nhưng anh vẫn mỉm cười, cố gắng giải thích rõ ràng cho đối phương hiểu sự thật

Nữ sinh chỉ vào người đàn ông và người phụ nữ: "Họ là những người thân yêu nhất của tôi, có phải rất nực cười không? Tôi chết rồi, sẽ không ai thương hại tôi đâu."

Trần Vu Cẩn: ...

Trần Vu Cẩn mở miệng và muốn nói điều gì đó.

Cố Tuyết Nghi bước một bước dài về phía trước, trực tiếp vượt qua người đàn ông trung niên trên mặt đất.

Trong cơn hoảng loạn, Nữ sinh vung con dao trong tay theo bản năng. Cố Tuyết Nghi đã chuẩn bị từ lâu, nắm lấy cổ tay cô ấy và siết chặt. Nữ sinh chỉ cảm thấy một đường gân ở cổ tay đột ngột tê và đau, các ngón tay mất khả năng cầm nắm.

"Cạch"

Con dao rơi xuống đất.

"Được rồi." Cố Tuyết Nghi nói.

Trần Vu Cẩn: "..."

Vệ sĩ: “…………”

Rất nhanh Cảnh sát chạy tới, những người nên đến bệnh viện đều đến bệnh viện, những người nên đến đồn cảnh sát đều đến đồn cảnh sát.

Sau khi lên xe, Cố Tuyết Nghi hạ giọng hỏi: "là Yến văn Hoành dạy em à?"

Nữ sinh giật mình, từ từ ngẩng đầu lên.

Lúc này cô ấy mới thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn vừa rồi.

Cố ý gϊếŧ người nhưng không thành.

Không có sức lực .

Sự báo thù và đấu tranh của cô trở thành tiếng kêu yếu ớt cuối cùng.

Cô nhìn Cố Tuyết Nghi trước mặt, người mà đã ngăn cô lại.

Nữ sinh mở miệng, nhưng trước tiên vẫn là rơi nước mắt xuống.

"Ta hiểu được sự thống khổ cùng tuyệt vọng của em, nhưng là vô nghĩa khi lấy mạng sống đổi lấy mạng sống." Cố Tuyết Nghi thản nhiên nói: "em hận ai, thì phải giẫm bọn chúng dưới chân , để bọn họ nhìn em càng ngày leo càng cao, bọn chúng liều mạng muốn tiếp cận em, bám lấy em,., và lúc đó em gạt bỏ họ khinh thường bọn chúng. Như thế nó sẽ là điều làm tổn thương bọn họ càng làm cho chúng cảm thấy đau đớn hơn."

"Em gϊếŧ họ, và sau đó lại tự sát Theo. Bọn Họ sẽ cảm thấy đau đớn? Họ Sẽ Không.

Nữ sinh hơi bối rối.