Đảo mắt một tháng trôi qua, chuyện của Hạ Nguyên Phương vẫn không có tiến triển. Trong khoảng thời gian này, Hạ Liễu thị trước tiên đưa thư cho người quen trong kinh thành, muốn tìm người hỗ trợ, xem có thể giúp lấy đồ cưới của Hạ Nguyên Phương trở về hay không. Cho dù không thể đòi lại toàn bộ, nhưng có thể lấy lại một phần cũng tốt.
Phải biết rằng, lúc trước Hạ Nguyên Phương xuất giá, chính là thời điểm Hạ gia phong quang nhất. Hạ Liễu thị cưng chiều nữ nhi như trứng non, Hạ lão gia tuy rằng không khoa trương như nàng, nhưng cũng không đến mức hà khắc với nữ nhi của mình, cho nên đồ cưới của Hạ Nguyên Phương có thể nói là cực kỳ phong phú, ước chừng có một trăm năm mươi rương, trong rương còn chứa năm vạn lượng ngân phiếu, cũng tinh tế không có bày lộ ra bên ngoài.
Sau khi Hạ gia xảy ra chuyện, gia sản Hạ gia đều bán đi không ít, còn lại một chút cũng không dám tùy tiện tiêu, tất nhiên sẽ không làm quá nhiều đồ cưới mới cho Hạ Nguyên Phương.
Nàng vốn là nhị hôn, cùng những cô nương trẻ tuổi kia không cách nào so sánh. Sau khi Hạ gia gặp nạn, nàng cũng không có thân phận, nếu không có một phần đồ cưới phong phú, vậy nàng muốn gả cho nam nhân tốt hơn một chút sẽ càng khó khăn hơn.
Thư của Hạ Liễu thị vừa đến kinh thành liền như đá chìm xuống biển rộng, qua gần một tháng mới nhận được hồi âm. Đi kèm với thư hồi âm là một cái rương gỗ. Hạ Liễu thị mở rương ra xem, tất cả đều là quần áo cũ, còn có vài ba cuốn sổ sách. Nàng mở lá thư ra, kết quả vừa nhìn, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu!
Người viết thư là một tỷ muội của Hạ Liễu thị ở kinh thành, khi còn bé các nàng vô cùng thân thiết, cũng có mấy chục năm giao tình. Lần này nàng tìm người hỗ trợ, cơ hồ có thể nói là đem tất cả hy vọng đều gửi gắm ở trên người tỷ muội này.
Kết quả người này quả nhiên không làm nàng thất vọng!
Nội dung thư rất đơn giản, chính là nói cho Hạ Liễu thị, sau khi nhận được thư của nàng, tỷ muội kia liền đi gặp Thiệu lão phu nhân, hỏi thăm chuyện của hồi môn của Hạ Nguyên Phương. Có điều Thiệu lão phu nhân lại nói cho nàng biết, Hạ Nguyên Phương uống thuốc nhiều năm, đồ cưới lúc trước cũng đã tiêu hết sạch, chỉ còn lại một ít xiêm y trang sức.
Thiệu gia đã được Hạ Nguyên Phương đồng ý, lưu lại cho con gái duy nhất của Hạ Nguyên Phương là Thiệu Đông Châu mấy thứ đồ trang sức kia. Về phần xiêm y của Hạ Nguyên Phương, Hạ Nguyên Phương rời đi vội vàng không kịp lấy đi, Thiệu gia cũng đều phái người thu thập cho nàng, người Hạ gia tùy thời có thể tới cửa lấy.
Tỷ muội kia cảm thấy người Hạ gia phải đi tới kinh thành lấy quần áo quá phiền toái, liền phái người gửi quần áo đi kèm thư cho nàng.
Đồng thời, trong thư còn nói, Hạ Nguyên Phương mấy năm nay tiêu xài bao nhiêu tiền sổ sách cũng ghi rõ, Hạ gia nếu không tin, có thể xem sổ sách gửi kèm.
Hạ Liễu thị tức giận đến mức hung hăng đập thư lên bàn, lại lấy sổ sách ra xem xét, chỉ thấy phía trên liệt kê rất nhiều chi tiết, sổ sách viết rất rõ ràng! Nhưng nàng không phải là thôn phụ ngu xuẩn cái gì cũng không hiểu, nàng xuất thân đại gia, lại ở nội trạch làm chủ mẫu nhiều năm, làm sao có thể không biết trong này toàn là mèo vờn chuột?
Thư được gửi đến muộn như vậy, thời gian còn lại để làm gì? Ngoại trừ làm giả sổ sách thì còn làm gì!
Nhận được thư, Hạ Nguyên Phương chạy tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy rương trong phòng. Nàng không quan tâm đến lá thư, đi thẳng đến rương. Nhưng mà sau khi nhìn rõ đồ vật bên trong, Hạ Nguyên Phương liền tức giận mắng to: "Người Thiệu gia quả thực chính là hỗn đản! Đây là những quần áo cũ mà ta không cần, họ gửi nó đến đây để làm gì?"
Hạ Liễu thị lạnh lùng nhìn nàng một cái, đưa thư cho nàng: "Đây là hồi thư, ngươi xem đi." Nàng cũng quá thất vọng về nữ nhi này!
Thời điểm mấu chốt ngay cả trọng điểm cũng không phân biệt rõ ràng!
Hạ Nguyên Phương nhận thấy Hạ Liễu thị chán ghét, trong lòng biết Hạ Liễu thị đây là tâm tình không tốt, vội vàng thu lại tiếng khóc, hướng Hạ Liễu thị cung kính hành lễ, lúc này mới tiếp nhận thư nhìn kỹ.
Đọc xong nội dung thư, Hạ Nguyên Phương không nhịn được, lại tức giận mắng to: "Bọn họ nói bậy! Mấy năm nay ta uống không ít thuốc, nhưng như vậy tốn bao nhiêu bạc? Làm sao có thể tiêu hết năm vạn lượng?”
Hạ Liễu thị nhướng mày, lạnh lùng nhìn nàng: "Vậy ngươi có ghi sổ không? Có nhớ tổng cộng đã chi tiêu bao nhiêu? Còn lại bao nhiêu không?”
Hạ Nguyên Phương bị nàng lạnh mắt nhìn, nhất thời chột dạ. Nàng bất an nắm lấy khăn tay trong tay, ngón tay bởi vì quá dùng sức làm cho khăn tay trực tiếp biến hình.
Hạ Liễu thị không nhận được câu trả lời của nàng, sắc mặt càng lạnh, nàng giơ tay lên vỗ lên bàn: "Nói!"
Hạ Nguyên Phương hoảng sợ, vội vàng nói: "Nương! Đều là nữ nhi không tốt, là nữ nhi sơ sẩy!" Nàng nói xong liền quỳ xuống, dùng đầu gối đi tới trước mặt Hạ Liễu thị, ngẩng đầu đỏ mắt ai oán nói, "Nương, ngài nếu tức giận thì mắng ta đi, đánh ta cũng được, đừng nén nhịn hại thân thể!"
Hạ Liễu thị nhìn nàng, vành mắt cũng đỏ lên, trong mắt liền tràn đầy lệ. Nàng thở dài một tiếng, nắm bả vai gầy gò của Hạ Nguyên Phương, rưng rưng nói: "Ngươi chính là thịt trên người nương, nương sao nỡ đánh ngươi mắng ngươi? Nương là đau lòng! Ngươi sao lại ngốc như vậy! Như thế nào lại để cho người Thiệu gia tính kế!”
Hạ Nguyên Phương nhớ tới chuyện thương tâm, cũng khóc lên: "Nương! Đều là người Thiệu gia quá vô sỉ! Lúc trước nữ nhi vừa mới gả qua, Thiệu lão phu nhân còn kéo tay nữ nhi nói với nữ nhi, nàng sẽ xem nữ nhi như khuê nữ của nàng! Nữ nhi tin, sau đó nàng ta lại nói với nữ nhi, trong nhà tiêu xài quá lớn, khắp nơi đều phải dùng bạc, muốn hỏi nữ nhi mượn một vạn lượng bạc. Làm sao nữ nhi có thể để mẹ chồng viết giấy vay nợ? Liền trực tiếp đem bạc cho nàng ta. Sau đó thân thể nữ nhi không tốt, phải cẩn thận điều dưỡng, nàng ta liền lấy lý do để cho nữ nhi an tâm dưỡng thân thể, chuyện trong nhà nàng ta xử lý.”
"Nữ nhi lúc ấy còn tưởng rằng nàng thật lòng đối tốt với nữ nhi, đặc biệt cảm kích, không chút suy nghĩ liền đáp ứng. Nào biết từ đó về sau, nàng thường xuyên tìm nữ nhi mượn bạc, bạc càng tiêu càng nhiều, đợi đến khi nữ nhi phát hiện không đúng, đã chỉ còn lại một vạn lượng. Thẳng đến khi nữ nhi bị bỏ rơi, bạc này vẫn còn, nhưng lúc nữ nhi đi tìm, lại không thấy đâu!”
Hạ Liễu thị càng nghe càng hận, nghe đến đây, ánh mắt của nàng sắc bén như dao, nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi là nói: bên người xuất hiện nội gián?" Nàng nheo mắt lại, rốt cục phát hiện không đúng, "Bốn nha hoàn bên cạnh ngươi đâu?”
Lúc trước thời điểm Hạ Nguyên Phương xuất giá, nàng chuẩn bị cho Hạ Nguyên Phương bốn nha hoàn hồi môn. Trong đó có Tuyết Cầm cùng Tuyết Kỳ là đi theo Hạ Nguyên Phương từ bé, trung thành không thể nghi ngờ, chỉ là diện mạo bình thường. Người như vậy, nàng cũng không sợ bị Thiệu Thế Tề thu phòng, lạnh nhạt Hạ Nguyên Phương.
Hai Tuyết Thư và Tuyết Họa là nha đầu mua được, bộ dạng đều xinh đẹp, là dùng để giúp Hạ Nguyên Phương lung lạc Thiệu Thế Tề, cố ý chuẩn bị cho hắn nha hoàn thông phòng.
Nàng vốn nghĩ chính là, lúc hạ Nguyên Phương thân thể không tiện, liền dùng hai nha đầu này lung lạc Thiệu Thế Tề, miễn cho Thiệu Thế Tề đi tìm người khác, bị hồ mị tử nào đó câu đi.
Lúc Hạ Nguyên Phương bị vứt bỏ trở về, nàng chỉ lo chuyện của Hạ Nguyên Phương, cũng không để ý đến bốn nha đầu kia sống chết thế nào. Hôm nay nghe ý tứ của Hạ Nguyên Phương, rõ ràng là bên người Hạ Nguyên Phương xuất hiện nội tặc!
Nhưng mà, Hạ Nguyên Phương bị nàng hỏi, ngược lại càng thêm chột dạ dồn dập.
Hạ Liễu thị lập tức nổi lên nghi ngờ.