Hạ Nguyên Phương khóc nói cho Hạ Liễu thị, mấy năm nay nàng ở nhà chồng kỳ thật sống cũng không tốt. Trong mắt cha mẹ chồng căn bản không có nàng, quan hệ giữa nàng và trượng phu cũng chỉ có thể dùng bốn chữ "tương kính như băng" để hình dung. Người Thiệu Thế Tề trong lòng vẫn nhớ thương, kỳ thật là biểu muội Hoa Anh Lan của hắn.
Hạ Nguyên Phương là Hạ gia mười tám tuổi gả vào, lúc ấy Hoa Anh Lan còn là một tiểu cô nương không có tề tựu, mới mười hai tuổi. Hiện giờ bất quá mới qua sáu năm, Hoa Anh Lan mười tám tuổi, đang ở độ xuân thì. Nàng năm nay cũng mới hai mươi bốn tuổi, theo lý thuyết cũng không già, lại không thể so sánh với Hoa Anh Lan trẻ tuổi xinh đẹp.
Lúc trước khi nàng gả vào Thiệu gia, Hạ gia chính là thời điểm phong quang. Cả cha mẹ chồng lẫn chồng đều rất yêu mến nàng, thậm chí ở khắp mọi nơi đều nhượng bộ. Thành thân không bao lâu nàng đã có tin vui, ở Thiệu gia bị coi như là bảo bối mà cưng chiều, ai cũng không dám làm cho nàng không vui.
Khi đó, nàng chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ thỏa mãn.
Đáng tiếc cuộc sống như vậy cũng không duy trì quá lâu, chờ sau khi nàng sinh ra một nữ hài tử, Hạ Nguyên Phương liền nhạy bén phát hiện, trên mặt cha mẹ chồng cùng trượng phu tuy rằng đang cười, kỳ thật trong lòng rất thất vọng.
Trong lòng nàng cũng có chút hoảng hốt, hết lần này tới lần khác mẹ chồng còn lén gọi nàng tới, cùng nàng nói chuyện nạp thϊếp cho trượng phu. Khi đó nàng đang tuổi trẻ khí thịnh, không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối mẹ chồng, lại bởi vì thái độ quá cường ngạnh, liền đắc tội mẹ chồng.
Bất quá lúc ấy Hạ gia đang phong quang, cha mẹ chồng cùng trượng phu tuy rằng đối với nàng rất có thâm ý, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng. Nàng không đồng ý nạp thϊếp, trượng phu vẫn không thể nạp thϊếp.
Không thể nạp thϊếp, Thiệu Thế Tề liền cùng nàng chơi đùa chiến tranh lạnh. Nàng vì vãn hồi trái tim trượng phu, cũng bất chấp chiếu cố nữ nhi vừa sinh không bao lâu, trực tiếp đem nó giao cho vυ' nuôi chiếu cố, liền vội vàng cùng Thiệu Thế Tề tạo người, chuẩn bị mau chóng mang thai đứa con thứ hai, tốt nhất là sinh con trai.
Hạ Nguyên Phương rất rõ ràng, chỉ cần mình sinh ra nam hài tử, trượng phu sẽ không có lý do gì nạp thϊếp nữa. Kết quả thật vất vả mới mang thai, lại bởi vì một chuyện ngoài ý muốn không thể bảo trụ! Đứa nhỏ trong bụng không thể bảo trụ thì thôi, nàng càng bởi vậy mà rơi xuống bệnh căn, ác lộ kéo dài thật lâu, căn bản không cách nào cùng trượng phu hành phòng.
Sau đó cầu cạnh rất nhiều đại phu uống rất nhiều thuốc, cuối cùng cũng chữa khỏi, nàng nhìn lại so với tuổi thật già hơn vài tuổi. Vì thế lại uống không ít thuốc, cuối cùng cũng bảo dưỡng tốt thân thể, trượng phu lại đã thu hai nha đầu thông phòng mỹ mạo.
Nàng rất rõ ràng, hai nha đầu kia chính là mẹ chồng an bài cho trượng phu, lại làm bộ không biết, trực tiếp tìm cớ đem hai hồ ly tinh kia bán ra ngoài, bán vào nơi dơ bẩn nhất trong kinh thành.
Vì thế Thiệu Thế Tề còn nổi giận với nàng, mẹ chồng cũng càng thêm bất mãn với nàng, nhưng nàng lại không sợ hãi. Nàng rất rõ ràng, chỉ cần Hạ gia không ngã, tiếp tục phong quang như thường, Thiệu gia cũng không dám đối xử với nàng tệ bạc.
Sau đó nàng dựa vào mỹ mạo cuối cùng cũng kéo trái tim trượng phu trở về, vốn định cố gắng sinh hạ nhi tử, ai biết bởi vì uống quá nhiều thuốc, thân thể nàng xảy ra tật xấu, vẫn không cách nào mang thai đứa nhỏ.
Mấy năm nay, nàng không biết tìm bao nhiêu phương thuốc, uống bao nhiêu thuốc bổ. Thiệu Thế Tề lại không chạm vào nàng nữa, trực tiếp chia phòng ngủ với nàng, thậm chí còn thông đồng với biểu muội Hoa Anh Lan của anh!
Hạ Nguyên Phương tuy rằng biết chuyện này, nhưng cũng không để ý nhiều. Xuất thân hoa Anh Lan tuy rằng không thể so sánh với nàng, nhưng cũng là người có danh diện, Hoa Anh Lan căn bản không có khả năng làm thϊếp cho Thiệu Thế Tề.
Nàng cố ý đem chuyện của hai người tiết lộ cho mẫu thân Hoa Anh Lan biết, quả nhiên Hoa Anh Lan từ đó về sau được trông coi cẩn thận, không cho nàng tiếp cận Thiệu Thế Tề.
Hạ Nguyên Phương vốn tưởng rằng sự tình cứ như vậy xong, thân thể nàng điều dưỡng không sai biệt lắm, đang định lần nữa đem tâm trượng phu kéo trở về, nhưng mặc cho nàng dùng hết thủ đoạn, Thiệu Thế Tề chính là đối với nàng lạnh lùng thản nhiên, không có chút ôn nhu khi thành thân.
Cứ như vậy qua hơn nửa năm, Thiệu Thế Tề cuối cùng cũng thân cận với nàng một chút, ai biết ngay tại thời điểm này, Hạ gia thế nhưng xảy ra chuyện!
Sau khi Hạ gia xảy ra chuyện, người Thiệu gia liền triệt để bại lộ ra bộ mặt vốn có, đối với Hạ Nguyên Phương vểnh cao lỗ mũi, cả ngày châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nàng còn chưa lấy lại tinh thần khỏi đả kích Hạ gia xảy ra chuyện, Thiệu Thế Tề đã cho nàng một phong thư hưu thê, lý do chính là "đạo làm thê không tốt" và "không thể có con".
Lúc ấy nàng cầu xin thật lâu, thậm chí quỳ trên mặt đất, nào ngờ người Thiệu gia lại trở mặt vô tình như thế, không chỉ có Thiệu Thế Tề, mà ngay cả vị mẹ chồng nàng vẫn luôn nói coi nàng như con gái ruột kia, cũng chỉ là châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến nàng đối mặt với sự thật.
Đáng hận nhất chính là, Thiệu gia không chỉ bỏ nàng, còn nuốt luôn của hồi môn của nàng! Lúc Hạ Nguyên Phương từ Thiệu gia đi ra, trên người cũng chỉ mang theo mấy thân quần áo cùng với một trăm lượng bạc, ngay cả trang sức của nàng cũng không thể mang đi.
Người Thiệu gia ngược lại nói cho nàng biết sẽ không nuốt đồ cưới của nàng, tất cả đều giữ lại cho tôn nữ Thiệu Đông Châu, người khác tuyệt đối sẽ không động vào. Nếu nàng tin, mới thật sự ngốc!
Nhưng Hạ gia đã gặp khó khăn, không bao giờ phong quang ngày xưa nữa, cho dù nàng muốn tìm người nói lý lẽ, cũng không ai chịu để ý tới nàng! Nàng là một nữ nhân, cũng không thể chạy đến nha môn cáo trạng đúng không? Nàng hiện tại bất quá chỉ là thứ dân, Thiệu gia chính là huân quý!
Hạ Nguyên Phương cứ như vậy một đường khóc đến huyện Thanh Sơn, cũng may nàng còn không ngốc, sau khi ra khỏi Thiệu gia liền dùng tro bùn lau mặt, lại tìm một thân quần áo rách nát để thay, thuê một xa phu thành thật, cuối cùng cũng an toàn đến huyện Thanh Sơn.
Vừa vào cửa Hạ phủ, Hạ Nguyên Phương liền nhịn không được khóc tìm Hạ Liễu thị. Đáng tiếc Hạ Liễu thị lúc ấy vừa vặn mang theo Trương Tú Hoa cùng Hạ Vân Ỷ đến Thương gia làm khách, quản gia liền an bài cho nàng nghỉ ngơi.
Lúc Hạ Liễu thị trở về, Hạ Nguyên Phương đã rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo sạch sẽ. Chỉ là nàng nhớ tới một đường gian khổ, nghĩ đến Thiệu gia vô tình vô sỉ, liền nhịn không được lại khóc lên.
Hạ Liễu thị nghe nàng nói xong tình huống mấy năm nay, gương mặt đã tức giận đến không thể xanh hơn. Nàng cũng chỉ có một nữ nhi Hạ Nguyên Phương, trước kia mang theo bên người, đó là vừa thương yêu vừa sủng ái, sợ nữ nhi chịu một chút ủy khuất.
Nào biết nàng chỉ vì một ý niệm kém cỏi, lại để cho nữ nhi rơi vào tay đám hổ lang Thiệu gia này!
Hạ Liễu thị tức giận nghiến răng nghiến lợi, người Thiệu gia thật sự quá vô sỉ!
Sau khi Hạ Nguyên Phương xuất giá, Hạ Liễu thị cho dù có thương nàng, cũng không có khả năng để Hạ Nguyên Phương thường xuyên về nhà, càng không có khả năng thường xuyên đến Thiệu gia thăm nàng. Người Thiệu gia rất biết diễn trò, một số việc Hạ Nguyên Phương lại không có mặt mũi nói ra, Hạ Liễu thị tự nhiên không biết Hạ Nguyên Phương ở Thiệu gia rốt cuộc là sống như thế nào.
Nhìn Hạ Nguyên Phương khóc đến ruột gan đứt từng khúc, một đôi mắt xinh đẹp trực tiếp sưng thành trái đào, Hạ Liễu thị thật là chua xót, nhịn không được ôm Hạ Nguyên Phương khóc lên. Nàng một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hạ Nguyên Phương, một tay ôm bả vai gầy gò của Hạ Nguyên Phương, trong miệng khóc lóc nói: "Nữ nhi của của ta a, ngươi mấy năm nay chịu khổ! Đều là nương không tốt, là nương sơ sẩy, nương không bảo vệ tốt ngươi a!"
Hạ Nguyên Phương cũng khóc: "Nương! Sao Phương nhi có thể đổ lỗi cho ngài? Đều là người Thiệu gia quá vô sỉ! Là nữ nhi bị mù mắt, mới tin lời quỷ quái của bọn họ!”
Hạ Liễu thị càng thương tâm, nàng đem Hạ Nguyên Phương ôm vào trong ngực, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, lúc này mới trầm giọng nói: "Phương nhi, ngươi yên tâm, nương sẽ không để cho ngươi khổ vô ích, một ngày nào đó, Thiệu gia sẽ vì thế mà trả giá đắt! Thiệu Thế Tề tệ bạc như vậy, nương lại tìm cho ngươi một cửa hôn sự tốt, nhất định không để cho ngươi lại chịu ủy khuất!"