Quý Nữ Gian Thương

Chương 32: Gặp lại

Thương Tôn thị vốn định mượn chuyện của Hạ gia bức Lý Thục Hoa lấy ra một ngàn lượng bạc, để nàng kiếm chút chỗ tốt, đáng tiếc bị Thương Cẩm Tú quấy rối, đưa ra lý lẽ dùng tiền tiêu hàng tháng để chống lại. Lý Thục Hoa liền nhân cơ hội phản tướng lại Thương Tôn thị, đưa ra nếu lấy ra một ngàn lượng bạc, vậy mười sáu tháng kế tiếp sẽ không phát tiền.

Thương Tôn thị cùng Trương Xuân Hoa tức giận đến cả người phát run, muốn uy bức Lý Thục Hoa, Lý Thục Hoa lại cắn chết không chịu buông lỏng, nói là để Thương Sĩ Công về rồi quyết định, liền mang theo Thương Cẩm Tú rời khỏi chính phòng. Các nàng còn chưa đi ra cửa, Thương Tôn thị đã tức giận cầm lấy chén trà trong tay hung hăng ném vào bên chân Lý Thục Hoa.

Lý Thục Hoa lại không để ý tới, mang theo Thương Cẩm Tú thật cẩn thận tránh đi mảnh vỡ trên mặt đất, trở lại đông sương phòng.

Thương Sĩ Công xử lý công việc trên nha môn rồi trở lại hậu viện, Lý Thục Hoa liền đem chuyện này nói cho hắn biết, chỉ không nói chuyện tiền thánh. Cuối cùng nàng nói: "Chúng ta đã từng nhận qua ân huệ của Hạ gia, hiện giờ bọn họ gặp nạn, hỗ trợ thì ta không có gì phản bác, nhưng vừa ra tay chính là một ngàn lượng bạc, cái này cũng nhiều lắm. Ngươi là một thanh quan, nếu để việc này truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ như thế nào?”

Thương Sĩ Công nghe xong, lông mày liền nhíu lại, cảm thấy Thương Tôn thị có chút quá phận. Một ngàn lượng bạc không phải là số ít, cứ như vậy lấy ra làm tâm ý, bị người ta biết được sẽ bị hiểu lầm là tham ô hối lộ. Trong tay Lý Thục Hoa tuy rằng có chút cửa hàng điền trang, nhưng nàng vẫn rất khiêm tốn, làm gì cũng dưới danh nghĩa Lý gia, rất ít người biết cửa hàng là của nàng.

Hắn là huyện lệnh, nếu vừa ra tay chính là một ngàn lượng bạc, bị người biết, khẳng định sẽ có người hoài nghi nguồn gốc số bạc của hắn, ngược lại rước lấy sự tình không mong muốn, còn không bằng khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Hạ gia bây giờ nếu đã đến huyện Thanh Sơn, cơ hội báo ân rất nhiều, không cần phải trực tiếp cho một khoản bạc.

Huống chi, hắn đã hỏi thăm rõ ràng, nam nhân Hạ gia tuy rằng bị lưu đày, gia sản vẫn còn. Những gia sản kia cũng không ít, bọn họ cho dù đưa một ngàn lượng bạc qua, đối phương cũng không nhất định sẽ để ý tới.

Thương Sĩ Công liền trực tiếp đi tìm Thương Tôn thị, nói cho nàng biết không cần đưa bạc, hắn sẽ hỗ trợ Hạ gia theo phạm vi thẩm quyền cho phép, xem như trả lại ân nâng đỡ năm đó của Hạ gia.

Thương Tôn thị tuy rằng trong lòng có bất mãn, nhưng không tiện làm trái Thương Sĩ Công, chỉ là nàng tuy rằng đáp ứng, trong lời nói lại gián tiếp công kích Lý Thục Hoa cùng Thương Cẩm Tú, hơn nữa cảm thấy Thương Cẩm Tú tuổi còn nhỏ lại không hiểu chuyện, không tôn trọng trưởng bối.

Thương Sĩ Công lúc này mới biết chuyện khấu trừ tiền hàng tháng, bất quá hắn từ trước đến nay yêu thương Thương Cẩm Tú, ngược lại không tức giận, còn cảm thấy Thương Cẩm Tú tuổi còn nhỏ đã thông minh, lớn lên khẳng định có tiền đồ, làm cho Thương Tôn thị nghẹn một bụng buồn bực không có chỗ phát tiết.

Huyện Thanh Sơn là quê hương của Hạ gia, Hạ gia ở huyện Thanh Sơn có tài sản riêng, chiếm diện tích không nhỏ, còn rất khí phái. Chỉ là người Hạ gia cơ hồ đều ở kinh thành, người ở trong tổ trạch cũng không nhiều.

Sau khi Hạ gia gặp nạn, người một nhà đều khiêm tốn, người hầu giải tán rất nhiều, một ít gia sản cũng bán thành bạc, lấy đi làm chút quan hệ. Sau khi người Hạ gia đến huyện Thanh Sơn, Thương Sĩ Công liền chủ động kêu một ít nhân thủ qua, đến tổ trạch Hạ gia hỗ trợ.

Ba ngày sau, Hạ gia hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Hạ gia lão phu nhân liền phái người đưa tới cho Thương Tôn thị một phần bái thϊếp, muốn đến cửa nói cảm ơn.

Sau khi nhận được bái thϊếp, Thương Tôn thị cả người đều dương quang rạng rỡ, khóe miệng luôn nhếch lên, cả người lộ ra một cỗ đắc ý. Nàng không nhanh chóng cho người ta cái hồi âm, lại kêu người đưa thiệp mời đợi ở phòng trà ước chừng qua nửa canh giờ, nàng mới phái người gọi người ta đến.

Người nọ vẫn cười hữu lễ, khom người, nhìn chăm chú vào mặt đất, trong mắt đè nén phẫn nộ. Chờ Thương Tôn thị định ra thời gian, hắn lại khách sáo một phen, khen ngợi Thương Tôn thị không tiếc lời, nhìn Thương Tôn thị bởi vì hai ba câu nịnh nọt liền vui mừng khôn xiết, trong mắt hắn hiện lên một tia khinh thường.

Ngày hôm sau, Hạ gia lão phu nhân Hạ Liễu thị mang theo Trương Tú Hoa cùng tôn nữ Hạ Vân Ỷ tự mình tới cửa nói cảm tạ, tôn tử duy nhất là Hạ Vân Ý lại ở nhà, cũng không muốn hắn cùng thương nhân tiếp xúc.

Bởi vì muốn gặp Hạ Liễu thị, Thương Tôn thị cố ý thay một thân quần áo mới, phối hợp với xích kim khảm hồng bảo, so với ngày thường càng thêm vài phần quý khí. Nàng lại chú trọng bảo dưỡng, nhìn trẻ hơn nữ nhân cùng trang lứa rất nhiều, đứng chung một chỗ với Trương Xuân Hoa, Lý Thục Hoa, nhìn giống như là tỷ muội.

Lúc người Hạ gia đến, Thương Tôn thị tự mình mang theo người từ trong chính phòng nghênh đón, chờ ở cửa thùy hoa. Thương Tôn thị vừa nhìn Hạ gia ăn mặc mộc mạc, nhất là Hạ Liễu thị, khóe mắt đều đã có nếp nhăn, so với nàng già hơn rất nhiều, trên người cũng mặc quần áo cũ, mặt mũi cũng bình thường, tuyệt không bắt mắt, khóe miệng Thương Tôn thị liền nhịn không được mà nhếch lên.

Nhớ năm đó, nàng bất quá chỉ là một nữ nhân nông gia bình thường, bởi vì gia đình nghèo bị bán vào Hạ gia làm nha hoàn. Khi đó Hạ Liễu thị phong quang như thế nào? Lần đầu tiên nàng gặp, còn tưởng rằng nhìn thấy tiên nữ trong Thiên Cung. Hạ gia lão gia cũng anh tuấn tiêu sái, nàng tự cho mình mỹ mạo, trong lòng nhịn không được liền có vài phần quá phận.

Đáng tiếc nàng thật vất vả mới khiến Hạ lão gia chú ý tới nàng, Hạ Liễu thị lại làm mai mối cho nàng, gả nàng cho phụ tá lúc ấy của Hạ lão gia. Cũng may phụ tá kia tuy rằng xuất thân bình thường, bộ dạng so với Hạ lão gia còn anh tuấn hơn, nàng cuối cùng cũng không chịu thiệt.

Đáng tiếc cảnh đẹp không dài, trượng phu của nàng tuy rằng bộ dạng anh tuấn, làm người lại không có tâm cơ gì, rất nhanh liền bị người ta xa lánh, cuối cùng trở lại huyện Thanh Sơn làm phu tử. Không chỉ không kiếm được bao nhiêu bạc, mà còn là một con quỷ đoản mệnh!

Nhiều năm như vậy, nàng vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại Hạ Liễu thị nữa, ai biết Hạ gia thế nhưng lại gặp nạn, không chỉ có nam nhân trên mười sáu tuổi ở Hạ gia toàn bộ phải bị lưu đày, nữ quyến cũng đều trở về huyện Thanh Sơn này.

Từ khi nhận được tin tức này, Thương Tôn thị vẫn muốn tận mắt nhìn thấy Hạ Liễu thị. Nàng thật sự rất muốn biết, nhiều năm trôi qua như vậy, Hạ Liễu thị biến thành cái dạng gì.

Hiện giờ, nhìn thấy bộ dáng nghèo túng già nua của Hạ Liễu thị, Thương Tôn thị cảm thấy, uất khí tồn đọng trong lòng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tan đi một chút.

Hạ Liễu thị thấy Thương Tôn thị bất giác nhếch khóe miệng, liền biết nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì. Trong lòng nàng hừ lạnh, quả nhiên không định đến là đúng, nhà người ta như vậy có thể nuôi ra đứa nhỏ tốt dạng gì? Nếu như mang theo bảo bối của nàng tới thì phải làm sao bây giờ?

Về phần Thương Tôn thị đắc ý, Hạ Liễu thị âm thầm khinh thường, bất quá chỉ là một thôn phụ vô tri kiến thức thiển cận mà thôi. Nếu không phải thấy Thương Sĩ Công là huyện lệnh của huyện Thanh Sơn, có thể lợi dụng, nàng làm sao có thể tự mình đến cọ giao tình?

Chờ đi, chờ Hạ gia khởi phục, nàng lại đến thu thập con tiện nhân Thương Tôn thị này!

Hạ Liễu thị dù sao cũng xuất thân quan lại, lại làm quan phu nhân nhiều năm, cho dù trong lòng chán ghét Thương Tôn thị đến cực điểm, trên mặt lại nửa điểm không lộ, ngược lại trong nháy mắt mặt mũi liền tràn đầy nước mắt, trên mặt tất cả đều vẻ cảm kích: "Đều nói cây đổ tràn lan tán, nhiều năm như vậy người nhận ân huệ của Hạ gia không ít, kết quả Hạ gia vừa xảy ra chuyện, những người này tất cả đều cùng Hạ gia chặt đứt liên lạc, một chút việc cũng không chịu giúp. Ngược lại các ngươi, lúc trước bất quá chỉ là nhận được ân nhỏ của Hạ gia, không chỉ nhớ nhiều năm như vậy, còn chịu ở lúc Hạ gia gặp nạn kịp thời giúp sức."

Nói đến đây nàng liền thấp giọng nghẹn ngào, vành mắt cũng trong nháy mắt đỏ lên, phảng phất thập phần thương tâm.

Thương Cẩm Tú đứng ở bên cạnh Lý Thục Hoa, bất động thanh sắc nhìn hết thảy, lời nói của Hạ Liễu thị làm cho trong lòng Thương Cẩm Tú cũng nhịn không được sinh ra vài phần cảm khái, nhưng mà nàng càng để ý chính là, tiểu cô nương mấy ngày trước gặp qua kia, vậy mà là là người Hạ gia.