Vừa đến công ty, Trì Phong đã bị trợ lý kéo đi làm việc, hàng tá tài liệu nằm chất đống trên bàn. Hoài Giang nhìn mà tặc lưỡi. Paul sau khi đưa tài liệu cho Trì Phong thì đi đến trước mặt Hoài Giang.
“Cậu Trịnh, cậu muốn ăn gì?”
Paul cung kính hỏi, anh không ngờ được câu đầu tiên mà giám đốc nói với mình là chuẩn bị bữa sáng cho Trịnh Hoài Giang. Anh ta còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhìn động tác đọc tài liệu trên tay của Trì Phong, anh ta phải nhận mệnh rằng. Vừa rồi Trì Phong thật sự đang quan tâm tới Trịnh Hoài Giang.
Hôm nay trước khi ra ngoài, Trịnh Hoài Giang mang theo một quyền sổ để thuận tiện cho việc giao tiếp. Trịnh Hoài Giang đơn giản viết vài món ăn lên sau đó giơ lên cho Paul đọc.
“Một phần bánh quẩy và sữa bò. Cảm ơn!”
Đợi cho căn phòng chỉ còn hai người, Trịnh Hoài Giang lại cảm thấy hơi nhàm chán. Cậu đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ngắm con đường phía dưới. Đã qua giờ cao điểm, trên đường không còn nhiều xe cộ đi lại nữa, nhưng vẫn có sự tấp nập quen thuộc nơi thành phố.
Giống như nơi cậu từng sinh sống. Đôi lúc Trịnh Hoài Giang còn có ảo giác rằng mình vẫn đang ở thế giới kia, vẫn là một nhà thiết kế người người ngưỡng mộ. Nhưng khi Trịnh Hoài Giang định mở miệng nói chuyện, mọi ảo giác lập tức tan biến.
“Cậu Trịnh, đây là bữa sáng của cậu!”
Paul đặt đồ ăn sáng lên bàn, sau đó lại mang một cốc cà phê lên cho Trì Phong rồi mới rời đi. Trịnh Hoài Giang quay người lại, trở về bên sô pha.
“Hôm qua tôi đã nói chuyện với bạn.” Trì Phong nhấp một ngụm cà phê, nói: “Sau khi tan làm chiều nay tôi sẽ dẫn cậu đi khám.”
Hoài Giang nghe thế thì hơi khựng lại, cậu khẽ gật đầu. Ngón tay Trịnh Hoài Giang siết chặt lấy cốc sữa, nhưng rồi lại thả lỏng ra. Bằng giá nào cậu cũng phải tìm cách để chữa trị dây thanh quản của mình.
Dùng xong bữa sáng, Trịnh Hoài Giang tự giác vào phòng nghỉ của Trì Phong. Ngày hôm qua cậu vẫn chưa dạo xong mạng thực tế ảo, nhưng rồi Trịnh Hoài Giang lại nhớ tới trang phục rách nát của mình, cậu cắn răng. Trịnh Hoài Giang chỉ có thể đăng ký một thẻ ngân hàng tạm thời trên mạng. Chứng thực xong rồi Hoài Giang mới an tâm lên mạng.
“A, cậu bé nghèo!”
Vừa mới đăng nhập Trịnh Hoài Giang đã nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc. Trên mạng sẽ lưu trữ vị trí khi người dùng offline, vậy nên hôm nay Trịnh Hoài Giang đang ở chỗ hôm qua. Mà người nói câu này không ai khác chính là người đã chê bộ quần áo trên người Hoài Giang.
“Chào buổi sáng!” Trịnh Hoài Giang gần như nghiến răng, cậu nói: “Anh rảnh rỗi thật đấy!”
Người đàn ông kia cười khanh khách, anh ta gãi đầu: “Nào có, nào có. Tôi đang trông cửa hàng mà.”
Nghe anh ta nói vậy, Trịnh Hoài Giang mới để ý rằng anh ta đúng là đang đứng trước cửa một cửa hàng. Thế mà lại là cửa hàng đá quý! Trịnh Hoài Giang hơi kinh ngạc, bước chân không tự chủ đi đến trước mặt anh ta. Mà đối phương thấy cảnh đó thì hoảng sợ lùi lại.
“Tôi, không phải tôi khinh thường cậu nghèo đâu! Cậu đừng đánh tôi!” Anh ta nói lớn, đồng thời giơ tay lên che mặt mình. Nhưng anh ta đợi mãi cũng không thấy đối phương phản ứng gì, anh ta hé mắt, lắp bắp: “Hay là, nếu cậu có đánh thì đừng đánh vào mặt nha!”
Trịnh Hoài Giang không còn gì để nói. Vốn dĩ cậu đâu có ý định đánh người, cậu chỉ muốn vào cửa tiệm này xem một chút mà thôi!
Nói tới đánh nhau, trên mạng tinh tế nơi này, thật sự có thể tác động lên người khác. Con người vẫn sẽ có cảm giác đau đớn, chỉ là không thể chảy máu. Khi tỉnh lại những vết thương đó sẽ tổn thương tới não bộ, khiến cho dây thần kinh tạm thời tê liệt. Trịnh Hoài Giang từng đọc một bài viết, nhiều năm về trước đã từng có tên tội phạm lợi dụng kẽ hở này, tiến hành tra tấn và gϊếŧ người ở trên mạng. Nạn nhân bị thương dẫn tới não bộ ngừng hoạt động.
Vậy nên, chính phủ đã sớm ra quy định, bất kỳ ai có hành động tổn thương người khác trên mạng thực tế ảo đều sẽ quy thành tội phạm và trừng trị theo pháp luật. Trịnh Hoài Giang có ngốc cũng không thật sự đánh đối phương ngay tại đây.
Trịnh Hoài Giang nhàn nhạt nói: “Tôi muốn xem đá quý.”
“À.” Lúc này, anh ta mới nhận ra mình đã hiểu lầm người này. Anh ta ngại ngùng cười: “Là thế sao?”
Anh ta ho khan, vươn tay mới Trịnh Hoài Giang vào bên trong cửa tiệm: “Mời quý khách.”
Anh ta mở cửa hàng đá quý ở trên mạng vẫn luôn bị người nhà phản đối. Mọi người đều cho rằng anh ta quá hồ đồ. Làm gì có ai sẽ mua đá quý ở trên mạng?
Anh ta cố chấp là thế nhưng hiện thực đã vả cho anh ta một phát. Từ khi mở cửa tiệm đến này, từng có người vào xem, nhưng sau khi nghe được giá của chúng thì đều nhíu mày. Bỏ vài chục nghìn mua một món đồ ảo chưa nhìn tận mắt, bọn họ cũng không phải đồ ngu.
Trịnh Hoài Giang dạo một vòng quanh cửa tiệm. Đây là một cửa tiệm đá quý có cách bày trí đẹp nhất mà cậu từng vào. Cách xếp đồ tinh tế, xinh đẹp, những viên đá quý cũng lấp lánh xinh đẹp thu hút mắt người. Có lẽ một phần là do đây là mạng thực tế ảo, những đồ này muốn thì chỉ cần tạo dữ liệu.
Ánh mắt Trịnh Hoài Giang vô tình va phải một viên đá Ruby. Hoài Giang ngạc nhiên lập tức sải bước tới gần.
“Đây là Anyolite?” Trịnh Hoài Giang chăm chú đánh giá viên đá quý được bày trong một hộp nhung tinh xảo.
Nghe được cái tên này, người nọ cũng đi tới. Anh ta không giấu nổi nụ cười trên môi: “Phải, là Anyolite. Đây là một loại Ruby đặc biệt!”
Không cần người nọ nói tiếp, Trịnh Hoài Giang đã biết xuất xứ của nó rồi. Anyolite hay còn gọi là Ruby Zoisite. Nó là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai tinh tể Ruby và Zoisite. Viên Anyolite này chính là loại Ruby 100% tự nhiên, vô cùng hiếm gặp. Kiếp trước, Trịnh Hoài Giang từng được nhìn kim cương xanh, kim cương đỏ hay cả Ngọc Long Serendibite cậu đều gặp qua. Chỉ có Anyolite, cậu chưa từng được ngắm trực tiếp lần nào.
Anyolite là loại Ruby đã lột vỏ xanh, phần lõi bên trong vô cùng quý giá. Thường khi nhắc đến Ruby, hiếm ai nói về Ruby Nam phi bởi vì nó không hề đắt đỏ như Ruby Lục Yên hay Ruby Thái. Nhưng mà nếu là người trong nghề hẳn sẽ hiểu giá trị của Anyolite. Khi Anyolite lột đi được lớp vỏ màu xanh lá bên ngoài, chỉ còn lại viên đá màu đỏ tím thì nó sẽ trở thành một báu vật khó kiếm được.
Anyolite rất nhiều tạp chất, một viên hoàn hảo từ màu sắc đến cách cắt như trong cửa tiệm này đúng là hiếm thấy. Càng nhìn, Trịnh Hoài Giang càng yêu thích.
“Cậu muốn mua viên đá này sao?” Người đàn ông nọ chú ý đến sự yêu thích của Trịnh Hoài Giang với Anyolite bèn lên tiếng hỏi. Rất ít người chú ý đến loại Ruby này, không ngờ một người trông có vẻ nghèo đói như Trịnh Hoài Giang lại nhìn trúng nó.
Hoài Giang nghe được câu hỏi thì đứng thẳng người, cậu không trả lời mà hỏi: “Anh kiếm được viên đá này ở đâu?”
Người nọ gãi đầu, “Tôi mua của một người đổ thạch. Anh ấy từng đến Nam phi một chuyến, sau đó tìm được loại đá này.”
Nói tới đây, anh ta lại thở dài, “Ban đầu tôi cũng không để ý tới nó. Bởi vì lớp màu xanh lá bên ngoài nó quá xấu, giống hệt một viên đá tạp chất. Nhưng bạn của tôi nói rằng, chỉ cần tôi tìm được người gia công có trình độ cao, cắt được toàn bộ lớp bọc bên ngoài của nó thì chắc chắn sẽ bán được giá cao!”
Trịnh Hoài Giang gật gù đồng ý. Ruby không thể so với kim cương, nhưng xét trên phương diện đá quý nó cũng là một cấp bậc khác.
“Tôi tìm Chu Lạc An.” Anh ta cười tươi, nói: “Sau đó năn nỉ chú cắt đá cho mình. Ha ha, chú còn nói cho tôi giá chính xác của viên Anyolite này nữa. Nếu anh muốn xem kỹ hơn tôi sẽ lấy ra cho anh nhìn!”