Chìm đắm trong nhiệt tình
Cùng nhau trúng Cổ “yêu”
Không thể kìm nén những hi vọng trong lòng
Khát cầu ngọt ngào giao hợp cùng thân thiết
“Ngươi hạ xuân dược với ta?” Hạ thân dần dần trướng đau du͙© vọиɠ, cảm giác này đối với Thương Nguyệt Ngạo Vân mà nói, một chút cũng không hề xa lạ, cho nên, hắn không thể không cảm thấy kinh ngạc.
Hắn vốn nghĩ Hoa Lộng Nhi chắc sẽ hạ độc dược, hạ mê dược,… Gì cũng đều có thể, nhưng thứ duy nhất không nghĩ tới chính là xuân dược.
“Ta…” Hoa Lộng Nhi không biết nói gì để chống đỡ. Ô… nàng hành động quá nhanh tay, không cẩn thận lại lấy sai chai dược!
Thấy nàng cứng họng, lại cũng có biểu tình bị kích động giống hắn, Thương Nguyệt Ngạo Vân nheo lại con ngươi đen, một tia hoài nghi xẹt qua trong óc.
“Chẳng lẽ ngươi hạ lầm dược?” Hắn phỏng đoán, lại nhìn thấy khuôn mặt nàng vụt trở nên trắng bệch, không khỏi có loại cảm xúc muốn bật cười, “Ta đoán đúng rồi?”
Hoa Lộng Nhi trừng mắt hắn, nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi thối lui.
Nàng là người mang dược đến, cho nên vô cùng rõ hiệu quả dược này lớn bao nhiêu. Làm ơn! Nàng không nghĩ bản thân sẽ trở thành giải dược!
Phát hiện nàng muốn chạy trốn, Thương Nguyệt Ngạo Vân nhanh tay chụp lấy cổ tay nàng, đem nàng kéo lại đặt ở dưới thân, khuôn mặt anh tuấn phát ra một làn tà khí vây quanh.
“Ngươi muốn làm thế nào, ân?” Hai thân thể dính sát vào nhau một cách phù hợp, hắn có thể cảm nhận được mềm mại của nàng, còn có mùi hương tự nhiên thanh thoát.
Hừ! Hạ dược xong đã muốn bỏ của chạy lấy người, nàng nghĩ trên đời này có chuyện thuận lợi như vậy sao?
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Tránh ra!” Trái tim loạn nhịp kêu thình thịch, sức nặng của hắn làm nàng thở không nổi, lắc lắc thân mình muốn giãy thoát.
Nhưng là nàng không biết, cử động vặn vẹo của nàng chính là càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn thêm, một tiếng kêu rên phát ra từ trong yết hầu của hắn, làm cho hắn suýt không thể đè nén du͙© vọиɠ.
“Đừng nhúc nhích!” Hắn gầm nhẹ, thanh âm thô ách.
Cảm giác được có một cái gì đó cứng rắn chạm vào thân dưới nàng, Hoa Lộng Nhi mơ hồ hiểu được nó là cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên, giữ lại thân mình không dám nhúc nhích.
“Ngươi… Ngươi đừng ‘xúc động’…..” Thanh âm của nàng khẽ run, hơi thở nam tính của hắn vây quanh người nàng, làm cho cả người nàng hư nhuyễn.
“Dược là do ngươi hạ, ngươi không biết là chính mình có trách nhiệm giải quyết sao?” Ánh mắt nam nhân chuyển thành thâm nồng, mùi hương trên người nàng dụ hoặc hắn, dục hỏa bừng cháy thiêu đốt trong cơ thể.
“Không… Không được! Ngươi nếu cần thì có rất nhiều nữ nhân đang vui mừng chờ giúp đỡ, ta.. ta có thể đi tìm người giúp ngươi……….” Nàng mau chóng nói, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười lấy lòng.
“Vậy nếu ta nói, ta không cần nữ nhân khác mà chỉ cần ngươi, thì sao?” Hắn cúi đầu, thì thầm ở vành tai trắng nhỏ, cố ý thổi nhiệt khí.
Hoa Lộng Nhi run rẩy cả người, hơi thở của hắn dụ hoặc nàng, thân thể không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng nóng.
“Thương… Thương Nguyệt Ngạo Vân… ngươi đừng làm loạn……” Nàng lắp bắp, hoàn toàn hối hận.
Sớm biết như vậy đã không chấp nhận lời mời, cũng không cần nghĩ trả thù gì hết, như vậy nàng sẽ không rơi phải tình huống thế này, tiến thoái lưỡng nan.
“Ngươi không nghĩ muốn ta sao?” Bàn tay to lần theo eo nhỏ dần hướng lên trên, cách lớp vải áo cầm một bên no đủ.
“A!” Nàng thở ra một tiếng, theo bản năng giãy giụa, “Không được như vậy…..”
Nàng vặn vẹo lắc lư, càng khiến bàn tay to sờ miên nhũ tăng thêm lực, làm cho nàng cảm thấy một trận đau đớn.
“Ngô, đau…………”
“Không muốn đau thì cũng đừng động.” Thương Nguyệt Ngạo Vân dùng sức trêu ghẹo bầu ngực trong tay, thấy nàng đau nhíu mày liền hơi hơi thả lỏng.
Nhưng là, hắn không tính buông tha nàng.
“Đây là lần thứ hai ngươi hạ dược với ta, lần đầu tiên cho ngươi chạy thoát, ngươi cảm thấy lần thứ hai còn có thể sao?”
Khuôn mặt anh tuấn giơ lên một tia tà mị, ngón tay dài đẩy vạt áo của nàng ra, cách một lớp áo yếm vuốt ve đỉnh ngực non mềm.
Hoa Lộng Nhi tức thì nín thở, bị hắn dọa tới mức không dám nhúc nhích, chỉ có trái tim dồn dập đập tiết lộ nàng đang khẩn trương đến như thế nào.
“Tim ngươi đập thật nhanh, đừng sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không làm thương hại ngươi.” Nhìn mắt nàng đã phiếm hồng, hắn cười nhẹ ôn nhu nói.
“Ngươi… ngươi không cần….”
“Không được!” Biết nàng muốn nói gì, Thương Nguyệt Ngạo Vân nhanh chóng đánh gãy lời chưa hết, “Bởi vì, ta chỉ sợ nhịn không được.”
Mềm mại cùng mùi hương của nàng không ngừng quyến rũ hắn, huống hồ dược vốn là do nàng hạ, nàng có ‘nghĩa vụ’ giúp hắn giải trừ dược tính.
Thiên hạ xảo quyệt này, hắn cũng không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Nếu nàng dám hạ dược hắn, nàng phải gánh vác hậu quả, hơn nữa, hắn cũng thật sự muốn nàng, lửa nóng trong cơ thể không ngừng gào thét, khát vọng thưởng thức vị ngọt của nàng.
“Ta đã nói, ta có thể giúp ngươi đi tìm……..”
Không cho nàng nói hết, bạc môi nhanh chóng đặt lên che lấp cái miệng nhỏ nhắn kia.
“Ngô……”
Hắn lại hôn nàng!
Hoa Lộng Nhi nghĩ phản kháng, vì thế hé miệng ra định nói, đầu lưỡi của hắn thuận thế làm càn xâm nhập, đảo loạn trong miệng nàng cướp lấy hương vị ngọt, bừa bãi nhấm nháp.
Vừa đυ.ng tới làn môi đỏ, Thương Nguyệt Ngạo Vân cảm thấy không có cách nào khống chế chính mình.
Từ khi mới vừa rồi nhìn thấy nàng, hắn đã nghĩ hung hăng hôn nàng mãnh liệt, cái miệng nhỏ nhắn kia mềm mại lại vô cùng ngọt ngào, hắn mới thưởng qua một lần liền khó có thể quên, đầy khát vọng lại được hưởng thụ tư vị ấy.
“Hương vị của ngươi thơm quá, hảo ngọt………” Hắn thấp giọng lẩm bẩm, đầu lưỡi cuồng tứ đảo qua hàm răng, quấn quít mây mưa trong miệng, bàn tay to cũng không ngừng hoạt động, cách lớp áo yếm nhu nhu miên nhũ.
“Ngô…..” Dưới duyện hôn cùng âu yếm của hắn, tay nhỏ bế vốn chống đẩy hắn ra dần đánh mất khí lực, cái lưỡi thơm tho lơ đãng chuyển động, lại đυ.ng tới lưỡi nóng của hắn, thân thể mềm mại bỗng run theo.
Đầu lưỡi hắn đang lượn lờ trong miệng nhỏ bỗng đυ.ng tới cái lưỡi thơm tho, lập tức không chút khách khí duyện cuốn lấy, làm càn kɧıêυ ҡɧí©ɧ câu, muốn nàng trầm luân trong tìиɧ ɖu͙©.
Đầu lưỡi hai người không ngừng giao triền, nàng không tự chủ được đáp lại hắn, ngây ngô mυ'ŧ, rước lấy phản ứng của hắn càng mạnh mẽ cuồng phong.
Lưỡi cùng lưỡi giao triền tạo ra thanh âm da^ʍ lãng, nước bọt theo triền hôn kịch liệt mà chảy ra cánh môi, làm ướt cằm cả hai người.
Ý niệm phản kháng sớm đã bay biến mất, Hoa Lộng Nhi không thể suy nghĩ ra điều gì, chỉ có thể chìm đắm trong cái hôn của hắn, không tự chủ được mà khinh suyễn than nhẹ.
Khứu giác của nàng tràn ngập mùi hương cùng hơi thở của hắn.
Nàng mơ hồ như chìm trong sương mê, thân thể cũng vì thế mà trở nên mềm yếu vô lực, theo lưỡi của hắn cùng dây dưa, một màu sắc thản nhiên nhiễm hồng hai gò má, làm cho dung nhan thanh lệ mang sắc thái quyến rũ mê người.
Thẳng đến khi hai người đều thở gấp dồn dập không chịu nổi, Thương Nguyệt Ngạo Vân mới buông môi nàng ra.
Khẽ nâng đầu, hắn thấy mắt nàng giăng đầy sương mù, hai gò má đỏ hồng, cánh môi mê người bị hắn hôn mà sưng đỏ cùng phiếm ướt sáng bóng.
Hắn nhịn không được cúi đầu rêи ɾỉ, đưa lưỡi khẽ liếʍ đôi môi anh đào phong nộn của nàng, du͙© vọиɠ dưới khố hạ trướng đau không thôi.
Miễn cưỡng áp chế xuống, hắn biết chính mình sẽ mau không kiềm nổi, quá mức xao động vội vàng chỉ làm dọa chạy thiên hạ mềm yếu trong lòng.
Đầu lưỡi nóng ẩm nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ môi, dụ hoặc nàng chủ động vươn ra tìm hiểu.
“Ân….” Gãi ngứa kia dường như làm cho nàng khó chịu khinh ngâm ra tiếng, nhịn không được vươn phấn lưỡi muốn liếʍ môi, lại đυ.ng tới đầu lưỡi của hắn, thân thể mềm mại như bị điện giật mà nhẹ nhàng run lên.
Hắn nhân cơ hội duyện trụ cái lưỡi thơm tho mê người, đùa, hấp, đảo loạn, thẳng đến khi chơi đã mới chậm rãi di dời xuống.
Những cái hôn nhẹ lướt theo cổ mảnh mai trắng, lưỡi hắn nóng ẩm khẽ liếʍ liếʍ lưu lại dấu vết đầy nhiệt hỏa tình, bàn tay to cũng bất chấp đi vào trong yếm nhỏ, vuốt ve cọ xát nhũ thịt mịn trắng.
“Không…….” Không thế như vậy, nàng hẳn là nên đẩy hắn ra, không thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng là, thân thể hư nhuyễn lại không thể động đậy, sự tiếp xúc của hắn tựa như phát động hỏa diễm kì dị nơi nàng, làm cho nàng căn bản vô lực kháng cự.
Đột nhiên, nàng cảm thấy trước ngực chợt lạnh lẽo, kinh ngạc cúi đầu, liền thấy vạt áo đã hoàn toàn rộng mở, cái yếm hồng nhạt cũng bị quăng bừa sang một bên.
“Không cần!” Nàng lúc này mới thanh tỉnh, xấu hổ quẫn bách cắn môi, nhanh chóng đưa tay che khuất bộ ngực.
“Đừng che.” Thương Nguyệt Ngạo Vân cũng không để nàng được như mong muốn, ngược lại dùng một bàn tay cầm trụ hai cổ tay nàng, kéo giơ lên cao.
Tư thế này làm cho nàng không thể không ưỡn cao bộ ngực, tiếp xúc cùng hắn càng nhiều.
“Không….” Hoa Lộng Nhi vừa thẹn lại hoảng, cái nhìn chăm chú của hắn làm nàng phát run toàn thân, không tài nào phân rõ cảm giác, không giống chán ghét, chỉ cảm thấy vô cùng vô cùng xấu hổ.
“Nơi này của ngươi rất đẹp, sờ vừa thơm mềm vừa trơn nõn..” Bàn tay to bao trùm một bên miên nhũ, đầu ngón tay hơi hơi dùng lực, hưởng thụ xúc cảm nơi trắng mịn kia mang đến.
Thân thể của nàng kiều nhỏ, bộ ngực no đủ đầy đặn rất vừa tay, đầu nhũ cũng rất kiên đĩnh, da thịt trơn mềm, mịn màng thơm ngát giống như trẻ nhỏ, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Nhìn đầu nhũ mê người đỏ bừng, hắn cúi đầu hàm trụ một đóa nụ hoa, dùng sức hút, thỉnh thoảng đưa đầu lưỡi liếʍ qua lại, lại dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, bừa bãi đùa bỡn mạt phấn nộn kia.
Bàn tay to cũng không ngừng vuốt ve bầu ngực tuyết trắng, cái lưỡi duyện làm nhũ tiêm cũng ngẫu nhiên dần hôn xuống dưới.
Hắn hôn mυ'ŧ phát ra thanh âm thập phần ái muội, làm cho nàng nghe được mà thân thể run lên, đầu ngực mẫn cảm cũng truyền từng trận kɧoáı ©ảʍ như thủy triều đến.
Nàng muốn ngăn cản hắn, cái miệng nhỏ nhắn định lên tiếng cự tuyệt, nhưng là miệng há ra ngậm vào cũng chỉ là rêи ɾỉ thanh âm.
“Không….. Ân…..ưm…..”
Không tự chủ được lắc lắc thân mình, ý niệm phản kháng trong đầu lại biến mất, nàng mê loạn không thôi, chìm đắm trong âu yếm của hắn.
Thấy nàng không hề phản kháng, Thương Nguyệt Ngạo Vân buông ra hai tay của nàng, tay kia đặt lên trên một bên tuyết nhũ, bao trọn bầu ngực tròn đầy.
Hắn dùng lực nhu nhu nhũ thịt nhuyễn nộn, ngón tay kẹp lấy đầu nhũ hồng nhạt, vuốt ve xoay tròn, làm càn di động, đem nụ hoa vì bị miết loạn mà hồng rực lên, phấn nộn mê người dưới ánh sáng mờ nhạt.
Hắn dùng tay đùa bỡn một bên, một bên cũng không quên dùng lưỡi hấp duyện, nhấm nháp, đem tuyết trắng nõn nà đùa bỡn thành đỏ bừng.
“A….” Hoa Lộng Nhi ưỡn cong người, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ do hắn mang đến, từng trận cảm giác tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng.
Bầu ngực tuyết trắng vì hắn đùa bỡn mà nhiễm màu đỏ ửng, nhũ tiêm nhẹ nhàng rung động, bị hắn liếʍ duyện sưng đỏ mà cương lên, dính nước bọt của hắn, phiếm sáng bóng đầy da^ʍ mĩ.
Bụng dấy lên dục hỏa làm nàng như bị bỏng, khiến cho nàng cảm thấy khó nhịn, một dòng dịch ẩm ướt theo trong cơ thể tràn ra, nàng không biết đó là cái gì, lại không hiểu sao cảm thấy ngượng ngùng.
“Thương Nguyệt Ngạo Vân… Ta cảm thấy rất lạ…..” Cắn cắn môi, nàng không biết phải làm sao nhìn nam nhân.
“Lạ làm sao?” Khẽ liếʍ một chút lưu luyến nhũ tiêm phiếm hồng, hắn nâng ánh mắt nhìn nàng, khóe môi gợi lên một tia ý cười tà mị, bộ dáng cuồng tứ kia làm cho lòng nàng run lên.
Nhắm lại hai mắt, nàng không dám nhìn hắn, cảm thấy trái tim mình đập thật mạnh.
Sao lại thế này, tuy rằng biết bộ dạng hắn thật đẹp, nhưng là nàng lại cảm thấy, lúc này hắn phá lệ quyến rũ mị hoặc, làm cho mặt nàng hồng đỏ lên……
“Ta..ta không biết……..” Thanh âm của nàng mỏng manh, hai chân gắt gao chụm lại, không tự giác cọ xát vào nhau, lại phát giác bởi vậy mà thủy dịch kia giống như lại càng tiết ra càng nhiều, còn truyền đến từng trận cảm giác ngứa ngáy.
“Ân…..” Cắn môi, nàng nhịn không được phát ra một tiếng ngâm.
Biểu tình ngượng ngùng lại da^ʍ lãng kia của vật nhỏ rước lấy tiếng cười khẽ từ hắn, lưỡi rời đi tuyết nhũ chậm rãi lần xuống bụng, thuận tay mở hai chân nàng ra, chen người vào giữa không cho nàng chụm chân lại.
Hắn cởi bỏ đai lưng của nàng, đem quần áo nàng trút bỏ sạch sẽ, thân thể tuyết trắng mềm mại trừ bỏ tiết khố ra, không còn một mảnh che khuất.
“Không cần!” Phát hiện chính mình trở nên trần trụi, Hoa Lộng Nhi xấu hổ đến không dám nhìn Thương Nguyệt Ngạo Vân, hơn nữa chân của nàng còn bị hắn mở ra quây hai bên thắt lưng hắn, làm thành tư thế ngại ngùng.
“Đừng như vậy! Đừng nhìn!” Nàng cất cao tiếng, sợ bị hắn phát hiện tiết khố đã ướt ẩm
Nhưng là không còn kịp rồi, hắn đã nhìn thấy vải dệt mỏng manh bị tẩm ướt mảnh nhỏ, kề sát hoa huy*t mê người nhan sắc.
“Như vậy liền ẩm ướt?” Mở rộng hai chân nàng ra, ngón tay dài cách vải dệt ẩm ướt miết nhẹ hoa khâu. “Nhưng là còn chưa đủ…..” Hắn thấp giọng lẩm bẩm, vươn đầu lưỡi, cách lớp tiết khố mỏng manh mà khẽ liếʍ hoa khâu phấn nộn.
“Không cần!” Không nghĩ tới hắn làm như vậy, Hoa Lộng Nhi trừng lớn mắt muốn giãy dụa, nhưng là liếʍ duyện của hắn lại mang đến kɧoáı ©ảʍ tê dại, làm cho nàng xụi lơ.
Cái lưỡi nóng ẩm không ngừng liếʍ láp hoa khâu, thưởng thức vị ngọt của nàng, hương mùi của nàng tràn ngập trong khứu giác của hắn.
hoa huy*t vì bị liếʍ rốt cuộc không thể che giấu nổi, cách lớp tiết khố đã trở nên ướt đẫm, bao vây trong màu đen của da lông, bày ra khung cảnh phi thường yêu mĩ.
Mà đầu lưỡi của hắn lúc này dùng sức đưa vào, làm cho vải dệt thật sâu dính vào hoa khâu………
“Không……” Hoa khâu non nớt không chịu nổi đùa bỡn của hắn, làm vải dệt lâm vào nơi mẫn cảm giữa hai chân, nàng than nhẹ, bị loại cảm giác khác thường này làm cho run rẩy.
Nhưng là Thương Nguyệt Ngạo Vân hoàn toàn không để ý đến kháng cự của nàng, không chỉ dùng đầu lưỡi, còn lấy ngón tay ấn vào, làm cho vải dệt tiến vào trong hoa huy*t, sau đó nhu động không ngừng cọ xát.
“Không….” Lắc lắc thân mình, nàng muốn kháng cự, nơi mẫn cảm vì hắn đùa bỡn mà truyền đến nhè nhẹ đau đớn.
Nhưng dần dần chậm rãi, cảm giác đau đớn kia lại chuyển thành kɧoáı ©ảʍ, theo liếʍ duyện cùng vuốt ve của hắn, dịch ẩm ướt càng lưu tiết nhiều, cảm nhận dễ chịu sự ra vào của hắn.
Cảm giác kỳ dị này làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc, lại không rảnh suy ngẫm, bởi vì hắn bỗng nhiên di động ngón tay, không ngừng ma sát hoa môi mẫn cảm.
“Không… A…………..” Hoa môi non nớt nhịn không được đùa bỡn của hắn, bắt đầu phiếm hồng, theo hoa dịch tiết ra, tiết khố cũng biến thành càng ẩm ướt.
Hắn ngẩng đầu, khẽ liếʍ hoa dịch lây dính trên bạc môi, bàn tay to dùng sức kéo tiết khố, làm cho hoa huy*t ẩm ướt hoàn toàn hiện ra.
Nhìn thấy đóa hoa phấn nộn kia chịu không được run run, chảy ra dịch ẩm ướt, lông tơ cũng vì dính mật ngọt mà phiếm ánh nước trong suốt.
Cảnh đẹp mê người làm hắn nín thở, ngón tay rời khỏi đóa hoa, nhìn đến bên trong hoa đế đang nhẹ nhàng rung động, mật dịch cũng chảy ra không ngừng.
Nhưng là không đủ, nàng còn chưa đủ ẩm ướt.
Hắn thân thủ cầm lấy chén ngọc trên bàn nhấp một ngụm, đem lượng rượu trong miệng truyền vào trong hoa huy*t khuynh đảo, hơi lạnh của rượu lập tức lan tỏa, mang đến một trận thấm lạnh, còn có nồng đậm hương say.
“A! Ngươi làm cái gì……..” Nàng thở nhẹ, nhìn thấy hắn cúi đầu, đưa lưỡi liếʍ làm rượu thấm ướt hoa huy*t, đồng thời nhấm nháp hương thuần rượu ngon cùng vị ngọt mật dịch.
Môi hút không ngừng phát ra tiếng vang ái muội, đầu lưỡi liên tục liếʍ làm ướt đẫm đóa hoa, đem nộn huyệt càng trở nên ẩm ướt, bộ lông mềm cũng dính lây nước bọt.
Theo sau đó, hắn đưa ngón tay dài nhập vào cửa huyệt, ma sát vách tường hoa ẩm ướt nóng.
“Ân……A….” Đầu ngón tay của hắn vừa mới đi vào, đã bị nàng gắt gao hấp thụ, hoa kính bị xâm nhập tạo ra cảm giác có điểm kì dị, hơi hơi đau, nhưng là ngứa ngáy khó nhịn càng nhiều hơn nữa.
Theo cọ xát của hắn, xuân triều càng dâng tràn đầy, cùng với rượu làm ẩm ướt toàn bộ cằm hắn.
Hắn liếʍ nuốt vào, nhìn hoa huy*t không ngừng chảy ra thủy dịch kia, hơi hơi mị mâu.
Rút ngón tay ra, hắn rời khỏi đóa hoa ướt đẫm, đem ly rượu để ở cửa huyệt, hơi hơi đổ vào.
Hạ thân truyền đến cảm giác lạnh lẹo làm Hoa Lộng Nhi run lên, nàng mở mắt ra, chỉ thấy hắn cong hạ khuỷu tay, đem chút rượu trong chén đổ vào hoa huy*t.
“Không!” Nàng kinh hô, lại không ngăn cản được động tác của hắn.
Rượu tràn đầy tiến vào nơi tư mật, cảm giác bị phồng lên kia làm cho nàng thật khó chịu.