Thời Niệm đứng trước cổng biệt thự Bán Sơn, đợi mãi nhưng không thấy Thước Thước đâu.
Cô lo lắng không thôi.
Không nhịn được cô bèn quay đầu đi thêm một đoạn đường vào bên trong.
Ban đầu, cô nghĩ rằng đến đây thì Thước Thước sẽ xuất hiện.
Nhưng...
Vẫn không trôn thấy bóng dáng đứa trẻ.
Không có điện thoại để liên lạc với Mộ Tấn Bắc, chỉ còn cách tiến thẳng về phía căn nhà.
Thật là trớ trêu, cô vừa thề với trời rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại Mộ Tấn Bắc!
Hiện mới chỉ được vài phút thôi à?!
Lời đã thốt ra, liền tự vả mặt.
Điều khiến cho Thời Niệm cảm thấy bực bội là...
Mộ Tấn Bắc đang ôm Thước Thước lên lầu!
Lúc này, cả hai cha con đứng bên cửa sổ, vẫy tay về phía cô.
Dù cách xa nhau, cô vẫn cảm nhận rõ ràng được nụ cười của đứa trẻ.
Mộ Tấn Bắc cũng đang cười.
Nhưng...
Nụ cười của đàn ông không phải là sự vui mừng như của Thước Thước, mà trông giống như đang mỉa mai.
Cô không biết Mộ Tấn Bắc đã dùng cách gì để làm Thước Thước ở lại.
Trong lòng cô, tức giận không nguôi.
Dù thế cô vẫn phải lấy lại túi của mình.
Chỉ có thể buông lời tự trách, quay lại biệt thự.
Khi Thời Niệm xuất hiện ở phòng khách, Mộ Tấn Bắc đang dẫn Thước Thước xuống lầu, một lớn một nhỏ đứng trước mặt cô.
Tư thế và khuôn mặt đều giống nhau.
Đứa trẻ như phiên bản thu nhỏ của người đàn ông.
Cả hai nhìn Thời Niệm, khác biệt là...
Thước Thước cười tươi như hoa, còn Mộ Tấn Bắc lại trưng ra bộ mặt cau có, ánh mắt nhìn cô ẩn chứa chút trêu ghẹo.
"Mẹ ơi!"
Đứa nhỏ chạy về phía cô với tốc độ nhanh chóng, lao vào lòng Thời Niệm.
"Bố nói sẽ đưa con đi công viên vui chơi, có được không mẹ?"
Trong lòng Thời Niệm như có một lửa không tên đang bốc lên.
Mộ Tấn Bắc bây giờ mới nghĩ đến việc làm một người cha tốt, đã biết vậy thì sao không làm ngay từ đầu?
"Mộ Tấn Bắc, anh có bệnh à?"
"Thậm chí con tắc kè hoa cũng không thay đổi nhanh như anh.”
Có đứa trẻ ở đây, Thời Niệm lo sợ sẽ làm thằng bé sợ hãi, không muốn cãi nhau với Mộ Tấn Bắc, vì vậy cô ôm Thước Thước đi về phía ghế sofa.
Cầm túi của mình, cô bước ra ngoài không quay đầu lại.
Thước Thước nằm trên vai cô, biết mẹ đang giận dữ, nhìn Mộ Tấn Bắc với ánh mắt thất vọng.
"Mẹ ơi, mẹ thật sự không thể cho con đi công viên giải trí cùng bố sao?"
Bước chân của Thời Niệm đột nhiên dừng lại.
Trong hơn năm năm qua, Mộ Tấn Bắc không bao giờ quan tâm đến Thước Thước, không cho đứa trẻ tình yêu của cha.
Trước đây, cô cũng nghĩ rằng: ngay cả khi không có tình yêu của cha, cô sẽ làm cho Thước Thước có cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng...
Sau này cô mới biết: Cô sai lầm rồi!
Mỗi khi thấy Thước Thước nhìn những người cha chơi cùng con trên đường, trái tim cô đều đau đớn.
Bởi cậu bé vốn đã có thể sở hữu những điều đó!
Chính vì sự ghét bỏ của Mộ Tấn Bắc, sự ghét bỏ Thước Thước, đã khiến cho đứa trẻ không nhận được tình yêu từ cha.
Cô rõ ràng đã cố gắng để đứa trẻ quên đi việc đó, để không làm phiền Mộ Tấn Bắc, tại sao vẫn phải đối mặt với ánh mắt mong đợi của con trai?
Nhìn vào hình ảnh nhỏ bé trong lòng cô, với ánh mắt đong đầy mong muốn, như một chiếc dao đâm vào trái tim của Thời Niệm.
Cô thở dài ép buộc chính mình giữ bình tĩnh, từ từ nói với con: "Con muốn đi với bố cũng được."
"Nhưng bố rất bận rộn, không biết có thời gian không?"
Người đàn ông phía sau ngay lập tức trả lời: "Có!"
Thời Niệm nghĩ: Theo tính cách của anh, anh nhất định trả lời rằng không có thời gian.
Nhưng...
Anh lại nói rằng anh rảnh.
Những gì cô muốn nói tiếp theo, bị chặn lại cổ họng.
"Thước Thước muốn đi, phải không?"
Đứa trẻ gật đầu mạnh mẽ: "Rất rất muốn!"
Đối diện với ánh mắt ngây thơ và mong đợi của đứa trẻ, Thời Niệm không thể từ chối: "Được!"
"Vậy để bố đưa Thước Thước đi công viên giải trí nhé"
Đứa trẻ vui mừng nhảy múa: "Tuyệt vời! Con muốn đi công viên giải trí cùng bố!"
Nhìn thấy đứa trẻ nhảy nhót, Thời Niệm cảm giác đau đớn trong lòng cô trở nên nặng nề hơn.
Mộ Tấn Bắc nhăn mày nhìn Thời Niệm: "Tôi và thằng bé?"
"Em không đi?"
Thước Thước không còn nhảy nữa, gương mặt trắng nõn nhìn lên, nhìn Thời Niệm với ánh mắt buồn bã.
"Mẹ, mẹ không đi sao?"
Thời Niệm cúi xuống, chạm nhẹ lên má của con trai, không dám nhìn vào ánh mắt mong chờ của con.
"Con có thể đi cùng bố không?"
Thước Thước không nói gì, mấm máy môi, ánh mắt đầy ấm ức nhìn Thời Niệm.
Mộ Tấn Bắc đi lại gần, dừng lại bên cạnh Thời Niệm: "Đi cùng nhau đi."
Thời Niệm vừa muốn từ chối, người đó ngay lập tức nói: "Đừng làm đứa trẻ thất vọng."
Cô vừa nghe thấy gì!
Đây lời của một người có thể nói à?!
Như thể suốt thời gian qua, người không quan tâm đến đứa trẻ là cô vậy!
Nhưng...
Phải thừa nhận rằng, lời của Mộ Tấn Bắc đã chạm vào nỗi đau trong cô.
Vì không muốn để con trai phải thất vọng, Thời Niệm đã ngồi vào xe của Mộ Tấn Bắc.
Suốt chặng đường, cô luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không nói một lời với anh.
Ngược lại, Mộ Tấn Bắc với vẻ mặt bình tĩnh, lái xe một cách ổn định, không hề bị ảnh hưởng.
―――――
Phòng VIP bệnh viện trung tâm
Tô Thanh Hà lại đang tức giận.
"Mẹ ơi! Khi nào con mới được cởi bỏ cái áo bệnh nhân này?"
"Rõ ràng là không bị bệnh, lại phải giả vờ bệnh, mẹ xem con đã tăng cân bao nhiêu rồi! Nếu tiếp tục như vậy, Mộ Tấn Bắc sẽ chán ghét con mất!"
Uông Tinh nhìn thấy cô tức giận như vậy, lắc đầu: "Con này! Bao giờ mới có thể điềm tĩnh chút đây?"
"Mộ Tấn Bắc không đến Tô gia , con lại lo lắng về việc tăng cân? Con không nghĩ rằng mình đang quan tâm những việc thừa thãi sao?"
Ngày hẹn đã được sắp đặt, nhưng Hứa Phương đột nhiên gọi điện nói Mộ Tấn Bắc không đến, cho nên bà cũng không thể đến, tạo ra không khí ngượng ngùng.
Hiện tại, thậm chí thái độ của Hứa Phương cũng lạnh nhạt hơn nhiều.
Tất cả đều là lỗi của Thời Niệm, con khốn chết tiệt đó!
Nếu cô ta rời xa Mộ Tấn Bắc một cách êm đẹp, thì chẳng có chuyện như hôm nay!
Tô Thanh Hà vươn người một cái, nhéo mạnh một bóp mỡ dư thừa trên eo: "Mẹ! Mẹ nói
những điều này là có ý gì?"
"Anh ta không đến cầu hôn, con có nên kề dao vào cổ anh ta để cưỡng hôn không?"
"Như vậy chỉ khiến con trông trở nên rẻ tiền!"
"Hơn nữa, hiện tại con cũng đang nghĩ cách giải quyết!"
"Snh ta đã ở đây với con suốt một đêm đêm qua!"
Uông Tinh xem những lời của cô như là một điều vô nghĩa: "Ở bên cạnh con thì có nghĩa gì? Con đã đi lên giường với cậu ta chưa?"
"Có mang thai với con của cậu ta chưa?"
Tô Thanh Hà không nói lời nào.
Sau một thời gian dài, cô mới nói chậm rãi nói: "Ở nước ngoài, không phải con còn có một đứa con riêng của anh ta sao!"
"Đúng bằng tuổi đứa trẻ đó!"
Uông Tinh tỉnh táo, nhìn xung quanh, không có ai.
Sau đó bà tiến lại gần, mạnh mẽ nhéo mạnh vào cánh tay của cô: "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi! Không được nói chuyện này ở bên ngoài! "
"Đứa con riêng của con ốm yếu, lại còn là con gái, làm thế nào cạnh tranh được với Thời Niệm?"
"Mẹ đã nói với con, nhanh chóng làm cho Mộ Tấn Bắc lên giường, mang thai con của cậu ta!"
Tô Thanh Hà nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt bất lực: "Mẹ! Việc này không thể làm được một cách vội vã, nếu mẹ cứ ép con như thế, thì càng không thể mang thai được!"
"Con thực sự muốn mang thai con của anh ta, nhưng anh ta chưa từng chạm vào con?"
"Khi con chạm vào anh ấy, anh ấy liền từ chối!"
Uông Tinh bị cô làm phát điên: "Tô Thanh Hà, mẹ không quan tâm! Con nhất định có thai với Mộ Tấn Bắc. Dù sao đứa trẻ kia là đứa con ngoài giá thú, thậm chí nếu nó chết cũng không thành vấn đề!"