Yêu Ngươi Không Thuốc Chữa

Chương 5: Chịu Trách Nhiệm

Lại lần nữa dùng lực đâm rút, dươиɠ ѵậŧ xử nam phát huy đến cực hạn, có lẽ là đã bắn hai lần, lần này ngoài dự định lại kéo dài, cũng không đổi tư thế, cứ như vậy một đường cắm đến khi bắn ra.

"Cuối cùng... Cuối cùng cũng bắn... Thế nào xử nam mà lợi hại như vậy..." Sau khi xong việc, nữ nhân bị tôi ôm vào trong lòng thở nhẹ hỏi.

"Hừ hừ, tôi bình thường ngày ngày chạy mười km cũng không uổng phí ." Tôi đắc ý đáp.

"Tôi... Có thể ôm lấy cô ngủ không?" Sau một lúc do dự, tôi nhẹ nhàng hỏi.

"..."

Trả lời tôi là từng đợt hô hấp nhẹ nhàng, nhìn đến thật mệt mỏi.

Tôi ngơ ngẩn, tự hỏi một hồi, không biết làm thế nào mới đúng, nghĩ dù sao cô ấy cũng không nghe được a.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Đảo mắt trời đã sáng.

Theo bản năng hướng bên người sờ một cái, sờ tới một khoảng trống không, tôi lập tức bừng tỉnh, lo lắng ngày hôm qua hết thảy đều chính là một giấc mộng.

Tôi lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy nữ nhân đã ăn mặc ổn thỏa, đứng ở trước cửa chuẩn bị mang giày, trên mặt hoàn toàn nhìn không ra thần thái mềm mại tối hôm qua.

"Buổi sáng tốt lành, cám ơn, bye bye." Nữ nhân đi xong giày, chuẩn bị mở cửa.

"Đợi một chút!" Tôi lập tức ba bước cũng thành hai bước, nhằm phía cửa.

"Có việc?" Nữ nhân quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi.

"Tôi... Tôi tối hôm qua suy nghĩ thật lâu, tôi nghĩ nên phục trách với cô." Lời này nghe có chút hiếm thấy, tôi có điểm hoảng hốt.

Vốn là cho rằng nói như vậy sẽ bị cô ấy cười nhạo, không nghĩ tới cô ấy chính là trừng trừng nhìn tôi, nói: "Kỳ thật, tối hôm qua tôi đã nghe được."

"Anh muốn đối tượng tình một đêm trở thành đối tượng chính thức qua lại, anh xác định nghĩ kĩ chưa?" Nữ nhân hỏi tiếp.

"Tôi nghĩ kĩ rồi, nếu như là cô, tôi có thể." Nhìn gương mặt vô cùng thanh lệ trước mắt, tôi lần này trả lời tương đối kiên định.

"Vậy thì được, tôi cho anh một cơ hội, anh hôm nay mấy giờ tan tầm?" Nữ nhân hỏi , một bên lấy ra một tờ giấy, ở phía trên viết cái gì đó.

"Sáu giờ."

“Vậy bảy giờ đến đây, này là địa chỉ của tôi." Tay nhỏ non mềm đem tờ giấy đưa qua.

"Cô tên là gì?" Tôi nhìn nữ nhân trước mắt này có thể trở thành bạn gái mình hỏi.

"Tiểu Vận, gọi tôi Tiểu Vận là được." Tiểu Vận đáp, sau đó liền quay đầu mở cửa rời đi.

Bảy giờ tối.

Trải qua một ngày làm việc cường độ cao, thân là một kỹ sư, thế nhưng hoàn toàn không biết mệt, ngược lại hưng phấn dị thường.

Tôi lúc này, trải qua một phen cố gắng, đã đứng ở cửa nhà Tiểu Vận, mong chờ gặp bạn gái xinh đẹp của mình.

"Hình như không có chuông cửa." Nhìn xung quanh cửa, không tìm ra được chuông cửa ở đâu.

"Đành phải gõ cửa vậy." Trong lòng nghĩ, một bên duỗi tay gõ cửa một cái.

Không nghĩ tới, cửa lớn thế nhưng vừa gõ liền mở ra, tựa như hòm Pandora.

Theo cửa lớn dần dần mở rộng, một trận âm thanh quen thuộc rất nhỏ truyền vào tai tôi, là tôi tối hôm qua đã nghe qua âm thanh này.

Không cách nào khống chế, lòng tôi đột nhiên gia tốc, hô hấp cũng không khỏi dồn dập lên.

"Tiểu Vận! Có ở nhà không?"

Tôi chậm rãi đi vào nhà Tiểu Vận, đầu tiên nhìn thấy có một đôi giày da nam cùng một đôi cao gót đặt tùy ý ở cửa, lại hướng phía trong đi vào, một đôi tất chân màu đen bị ném trên mặt đất, bên trên có vài lỗ lớn, cơ hồ đem tất chân rách thành hai đoạn.

Tôi đã không phát ra được thanh âm nào, bởi vì truyền vào tai tôi là thứ âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng.

Âm thanh từ phía sau cánh cửa màu hồng phấn truyền đến.

Hai tay run rẩy chậm rãi vặn chốt cửa, cánh cửa này rất dễ dàng liền bị tôi đẩy ra một khe hở, tôi nhìn vào.

Đó là cảnh tượng cướp đi toàn bộ hô hấp của tôi.