"Cái gì?"
Hϊếp da^ʍ tập thể... Chuyện này vẫn chưa kết thúc sao?
Giọng nói của Thẩm Mộc Mộc run rẩy, kinh ngạc lên tiếng chất vấn nhưng mà cơ thể rã rời cùng tinh thần mệt nhọc dưới tác dụng của thuốc đã được phóng đại hơn nhiều lần, theo tiếng đóng cửa "rầm" một cái, cánh cửa lớn lạnh lẽo trong tầm mắt mờ mịt của cô không chút lưu tình đóng vào, còn bị khóa lại.
Thẩm Mộc Mộc giãy dụa nhớ tới việc có thể dùng điện thoại báo cảnh sát nhưng mà cơn buồn ngủ ập tới, sau đó cô đã chìm vào trong bóng tối yên tĩnh đến đáng sợ...
Thời gian như nước chảy từng chút từng chút trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Mộc Mộc cũng ở trong cơn mê nghe được âm thanh mở cửa, nội tâm cô vốn có chút thả lỏng bất giác lại nhảy dựng lên.
Cô vẫn còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, làm sao có thể để người ngoài nhìn thấy?
Khi nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ ngoài cửa, trái tim treo cao của cô trong nháy mắt chìm xuống đáy vực nhưng vẫn không muốn buông tha một tia chờ mong cuối cùng trong lòng, Thẩm Mộc Mộc thật cẩn thận mở miệng hỏi: "Ai đấy? Hai người là ai? Ai ở đấy vậy?”
Không ai trả lời câu hỏi của cô, cũng không ai quan tâm đến sự lo sợ trong lòng cô.
Hoặc trả lời cô chỉ có sự thật lạnh như băng và hành động tàn nhẫn.
Vương Trạch Văn thế mà lại mang theo vài người đàn ông phá cửa đi vào, mặt nạ bịt mắt Thẩm Mộc Mộc bị cởi ra, ánh mặt trời sáng chói trong nháy mắt làm cho cô nheo mắt lại, đợi đến khi ánh mắt thích ứng được thì cô nhìn quanh một vòng, bỗng nhận ra có bóng dáng mà mình quen thuộc cũng có khuôn mặt xa lạ, trong đó thậm chí còn có con riêng của cô là Quan Hồng Lãng!
Thẩm Mộc Mộc kinh ngạc không thôi, theo bản năng dùng ánh mắt kinh hồn chưa kịp định thần nhìn về phía con riêng của mình, gửi gắm hy vọng lên người con riêng, ngóng trông nhận được sự giúp đỡ từ đối phương.
Nhưng mà hiện thực đã tát cô một cái thật mạnh, Quan Hồng Lãng đi vào văn phòng viện trưởng, nhìn thấy cơ thể Thẩm Mộc Mộc thì đầu tiên là nhíu mày, sau đó lạnh lùng cười, trong mắt tràn đầy chán ghét cùng ghét bỏ nhưng vẫn xen lẫn du͙© vọиɠ không cách nào che dấu.
Vương Trạch Văn nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của hai người lại làm ra dáng vẻ hòa ái, cười ha hả nói: "Cháu xem này, chuyện này vốn là ta gọi cô giáo Thẩm đến là muốn cùng cô ấy thương lượng về vấn đề công tác của ba cháu, ai biết được sau khi nghe được sự nghiệp của ba cháu gặp phải nguy cơ thế mà lại trực tiếp cởϊ qυầи áo quyến rũ ta... Ta nhất thời không kìm lòng được nên mới xảy ra chuyện như này, cháu sẽ không trách ta chứ? ”
"Vương Trạch Văn! Ông nói linh tinh gì thế? Tôi không có... Rõ ràng là do ông bức bách tôi!" Thẩm Mộc Mộc ra sức giãy dụa biện giải.
Một chậu nước bẩn trực tiếp đổ lên người Thẩm Mộc Mộc, tâm tư mọi người ở đây tuy rằng khác nhau nhưng tất cả đều đến để đùa bỡn cơ thể Thẩm Mộc Mộc tự nhiên sẽ không để ý tới lời giải thích của cô, lời nói vô lực không có chút tác dụng nào, ngược lại bởi vì Thẩm Mộc Mộc phản kháng càng làm cho những người đàn ông ở đây trở nên hưng phấn.
Một người tiến lên, sờ một cái lên âʍ đa͙σ đã bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thẩm Mộc Mộc , xúc cảm ướt sũng làm hắn ta cười thành tiếng dâʍ đãиɠ: "Ha ha ha ha... Đừng giả vờ nữa, nhiều nước da^ʍ như vậy khẳng định là cô chủ động muốn cục trưởng Vương cᏂị©Ꮒ mình, thật là dâʍ đãиɠ!”
Lúc này, vết đỏ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người đã trở thành chứng cứ không thể che giấu nhất.
Ngay cả con riêng của Thẩm Mộc Mộc là Quan Hồng Lãng cũng không đứng về phía Thẩm Mộc Mộc, ngược lại lạnh lùng liếc cô một cái, dùng một loại ngữ khí lạnh như băng, không hề có tình cảm nói: "Đúng vậy, cô ta chính là một con điếm vô cùng dâʍ đãиɠ, đêm qua còn quyến rũ tôi cùng cô ta làʍ t̠ìиɦ.”