Trong lòng cô có hận nên ngược lại càng tỉnh táo, nằm viện được một khoảng thời gian thì thỉnh thoảng cô lại gửi cho Hạ Cẩn Tu mấy tin tức đáng thương nhưng kiên cường, thậm chí cô còn dặn dò đối phương cho dù chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh thì cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ. Hạ Cẩn Tu không nhắn lại nhưng cũng không kéo số của cô vào danh sách đen, anh ta cũng không đề cập đến chuyện chia tay vậy có nghĩa là Thẩm Mộc Mộc vẫn còn có cơ hội.
Sau khi hồi phục sức khỏe thì cô đã chọn một ngày cuối tuần để đến nhà Hạ Cẩn Tu tìm người.
Ba Hạ mua rất nhiều phòng ốc để đầu tư nhưng hai ba con vẫn ở trong căn nhà cũ trước kia nói là vì hoài niệm người vợ đã mất sớm. Trong giây phút cửa lớn mở ra, Thẩm Mộc Mộc đáng thương nhào vào trong ngực Hạ Cẩn Tu, mỹ nhân thanh thuần rơi lệ, cuối cùng cũng là do đoạn tình cảm của hai người rất dài nên Hạ Cẩn Tu cũng không có cách nào dễ dàng buông xuống, anh ta mềm lòng nên đã cho Thẩm Mộc Mộc vào trong.
Ba Hạ hoàn toàn không biết gì về chuyện giữa hai người, ông ta vẫn vui vẻ ra ngoài mua đồ ăn.
Ba người ăn cơm cùng nhau, Thẩm Mộc Mộc cũng tắm rửa xong từ sớm nên đã theo Hạ Cẩn Tu vào phòng nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình ba Hạ đang xem TV.
Vì để cứu vãn đoạn tình cảm này mà Thẩm Mộc Mộc quyết định chủ động xuất kích, hôm nay cô cố ý mặc một bộ nội y tình thú thiếu vải ở bên dưới quần áo. Cô quay lưng với Hạ Cẩn Tu rồi chậm rãi cởϊ qυầи áo ở trên người ra, bộ ngực đầy đặn chỉ có một miếng vải nhỏ che chắn, dưới thân là qυầи ɭóŧ chữ đinh, âʍ đa͙σ trắng trẻo lộ ra bên ngoài qυầи ɭóŧ, một mảnh vải nhỏ như có như không siết chặt vào giữa hai cánh hoa ngược lại còn khiến cho hoa huyệt hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Cô soi gương thì cảm thấy mình vô cùng gợi cảm và hấp dẫn, cơ thể không làʍ t̠ìиɦ trong một thời gian dài không khỏi cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, những trải nghiệm đêm đó đã mang đến một cảm giác hoàn toàn mới cho cô.
Chắc là cô có thể dụ dỗ được bạn trai mình...
Thẩm Mộc Mộc cắn môi, ở trong lòng tự an ủi chính mình, dù sao chuyện đêm đó cũng không được coi là sai lầm của cô, tuy rằng cuối cùng cũng bị làm đến cao trào nhưng cô vẫn yêu bạn trai mình, tất cả đều do những tên khốn nạn kia ép buộc cô. Cô tự nhìn mình trong gương, trong đầu lại bất giác nghĩ đến buổi tối đó ở trên xe buýt phóng đãng làʍ t̠ìиɦ khiến cho ham muốn trong cơ thể lại càng tăng vọt, Thẩm Mộc Mộc phát hiện âʍ đa͙σ dâʍ đãиɠ của mình tự nhiên lại có chút ướŧ áŧ.
Nhưng mà Hạ Cẩn Tu cũng không liếc mắt nhìn cô một cái, anh ta chỉ nằm ở trên giường nghiêm túc đọc sách, không nói một lời.
Thẩm Mộc Mộc miễn cưỡng duy trì biểu cảm trên mặt, cô nở nụ cười rồi chủ động nằm bên cạnh Hạ Cẩn Tu, người đàn ông vẫn đang chăm chú quan sát quyển sách trong tay như trước, cô không khỏi cảm thấy bạn trai mình quá nghiêm túc nên vừa tức giận vừa buồn cười, chẳng lẽ anh ta vẫn còn giận cô? Nếu không thì làm sao có thể không có chút phản ứng nào với người bạn gái có vẻ ngoài xinh đẹp, ăn mặc hở hang ở bên cạnh.
Nhưng cô đến đây để cầu hòa không thể mất bình tĩnh được.
"Anh còn tức giận sao?" Một tay Thẩm Mộc Mộc đặt lên l*иg ngực Hạ Cẩn Tu, câu được câu không mà vuốt ve.
Hạ Cẩn Tu không nói gì, chỉ là biểu cảm trên mặt rõ ràng không ngờ tới cô lại làm như vậy.
Hiển nhiên trong lòng Hạ Cẩn Tu rất để ý chuyện cô bị người xa lạ hãʍ Ꮒϊếp tập thể trong đêm khuya sau đó cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị cảnh sát đưa vào trong bệnh viện. Thẩm Mộc Mộc nhìn vẻ mặt của anh ta thì trong lòng lạnh như băng, trên mặt lại tỏ ra đáng thương, giọng nói vừa dịu dàng vừa từ tốn mà cẩn thận khuyên nhủ bạn trai mình nhớ nghỉ ngơi: "Anh đã học cả ngày rồi, chắc là rất mệt đúng không? Chúng ta nên nghỉ ngơi sớm một chút?”
"Ù, anh biết rồi." Người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay.