Nhưng mà cô tuyệt đối không nghĩ tới hành động như vậy của cô lại cổ vũ dã tâm cùng can đảm của người đàn ông kia!
Hắn thổi một luồng khí nóng ở bên tai cô, mùi thuốc lá nồng nặc xông thẳng vào mặt Thẩm Mộc Mộc: "Đĩ da^ʍ, kêu lớn tiếng như vậy là muốn cho tất cả mọi người cùng đến chơi đùa với tôi sao? ”
‘Nói nhảm nhí! Tôi không có!’
Thẩm Mộc Mộc không dám nói chuyện, ở trong nội tâm sốt ruột tố cáo, khẩn trương đến mức nước mắt cũng muốn chảy xuống, cô rõ ràng chỉ là không cẩn thận kêu một tiếng mà thôi sao lại thành dâʍ đãиɠ?
Trong lúc cô đang mong chờ ngón tay tùy tiện đùa giỡn cắm ở trong mình nhanh chóng rút ra thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, ánh đèn trong xe buýt đột nhiên tắt đi, thùng xe đông người chật chội, đèn neon ngoài cửa sổ xe cùng với đèn ở trên đường phố hoàn toàn không chiếu vào được, lối đi trong xe tối đen nhìn không rõ mặt người xung quanh.
Tại sao ngay cả đèn cũng tắt?
Thẩm Mộc Mộc không nghĩ mình xui xẻo như thế, nhà dột còn gặp mưa rào, bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© trước mặt mọi người đã đủ đáng thương lắm rồi, bây giờ trong lòng Thẩm Mộc Mộc tràn đầy hy vọng có người phát hiện ra tên lưu manh phía sau và vươn tay giúp đỡ mình nhưng mà hiện tại trong xe chỉ một màu tối đen, cô cảm thấy con đường phía trước của mình cũng tối tăm không có mặt trời.
Thẩm Mộc Mộc vừa mới mở hai chân ra thì tay của người đàn ông phía sau bắt đầu thừa dịp cô thả lỏng mà đi vào.
Ngón tay đâm thật sâu vào trong huyệt nhỏ của Thẩm Mộc Mộc, nhiều lần rút ra cắm vào, ngón tay thô ráp ở trong âʍ ɦộ khuấy lung tung khiến kɧoáı ©ảʍ dâng trào lan tràn đến các ngóc ngách trên người cô, thân thể mẫn cảm của Thẩm Mộc Mộc không chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, trong nháy mắt lại kẹp chặt hai chân, ý đồ ngăn cản người đàn ông phía sau đùa giỡn cùng đυ.ng chạm.
"Kẹp chặt như vậy, đồ dâʍ đãиɠ, không nỡ để anh trai rút ra phải không?" Người đàn ông cố ý giải thích động tác của Thẩm Mộc Mộc.
Lời nói hạ lưu thì thầm bên tai cô, hơi thở ái muội bao phủ toàn bộ đôi tai, mùi khói lại bay đến: "Ở khu phố đèn đỏ cũng chưa từng gặp qua cô, cô thường ra đây bán da^ʍ sao?”
Lời sỉ nhục làm cho Thẩm Mộc Mộc vô cùng xấu hổ, tức giận xông đến tận não, cô cảm giác cơ thể cùng nhân cách của mình đều bị vũ nhục, cô cắn môi, lửa giận xông lên quay đầu hạ thấp giọng giải thích cho mình: "Tôi không phải! Tôi là một sinh viên sư phạm!”
"Ồ? Là một giáo viên trong tương lai sao?" Giọng điệu người đàn ông phía sau rõ ràng vô cùng hưng phấn, hai mắt lóe lên tia sáng khác thường.