Bộ dáng của cô thật sự rất là chật vật, gương mặt có dấu vết đỏ ửng, hai bên khóe miệng có dấu bầm, càng miễn bàn đến những dấu xanh tím và sự đau mỏi ở hạ thể.
Cả hai người đồng thời nhìn nhau trầm mặc, Hoắc Tử Câm đem túi xách ném lên trên bàn, đến gần Nguyễn Tinh Vưu, Nguyễn Tinh Vưu theo bản năng lui về phía sau một chút, siết chặt cổ áo tắm.
Nhìn ra sự đề phòng của cô, Hoắc Tử Câm dừng bước chân lại, giơ tay lên hạ thấp cảnh giác của cô: “Cô Nguyễn, tôi thật sự chỉ là muốn nhìn vết thương của cô một chút.”
“Tại sao cậu lại ở đó?” Nguyễn Tinh Vưu nhẹ giọng hỏi, đêm nay hết thảy đều vượt qua phạm vi thừa nhận của cô, bị kẻ xấu cường bạo, lại bị học sinh của mình bắt gặp được bộ dáng chật vật, đầu óc của cô hoàn toàn loạn thành một đoàn.
Hoắc Tử Câm như cũ vẫn luôn ôn hòa: “Di động để ở trường học, tôi trở về lấy, sau đó nói chuyện với chú bảo an ở phòng bảo vệ một lát, em không thích ngốc ở trong nhà, buổi tối thường xuyên ở trường học, mấy người bảo vệ đều nhận ra tôi, cô có thể đi hỏi một chút. Tôi ra cổng trường thì thấy một người đàn ông hoang mang bối rối bỏ đi, vì vậy theo hướng đường nhỏ đến đây, sau đó liền nghe thấy được cô đang khóc.”
Cậu bình tĩnh giải thích, Nguyễn Tinh Vưu ý thức được bản thân vô cớ gây rối, ảo não nói: “Cô không phải đang nghi ngờ em, cô chỉ là... Xin lỗi... Cô hiện tại...”
“Tôi biết, Cô Nguyễn, đừng sợ, chờ hừng đông tôi sẽ giúp cô báo cảnh sát, tôi thực xin lỗi vì những chuyện đã phát sinh, nhưng đều đã qua, hiện tại tôi quan tâm chính là thương thế của cô.” Hoắc Tử Câm thử thăm dò đến gần, “Để tôi nhìn một chút được không, tôi giúp cô bôi thuốc.”
Nguyễn Tinh Vưu co rúm lại, gương mặt nghiêng sang một bên, “Không cần, cũng không cần báo cảnh sát, em coi như đêm nay mọi chuyện đều không có xảy ra. Em đem thuốc mỡ cho cô, sau đó đi ra ngoài trước đi.”
Cô không nghĩ để cho càng nhiều người biết chuyện này, Nguyễn Phi Vân mỗi tháng đều có chi phí chữa bệnh rất cao phải trả, cô bắt buộc phải duy trì công việc này, phải sinh hoạt như bình thường, vì em trai, cô sẽ nỗ lực quên đi sỉ nhục đêm nay.
“Chính cô làm sao được, cô ơi xem đi, đã chảy ra.” Hoắc Tử Câm gần như thấp giọng nói, Nguyễn Tinh Vưu theo bản năng theo tầm mắt của hướng đến dưới thân nhìn, ngay sau đó hô nhỏ ra tiếng.