Nghe Nói Thái Tử Yêu Thầm Nàng

Chương 4: Bốn tiếng thích nàng

"Thì ra trong lòng Nguyên Bảo, tiểu thư nhà ngươi lớn lên tuấn tú như vậy sao." Minh Châu quay đầu lại lộ ra nụ cười còn chớp chớp mắt.

Môi nàng miệng son hồng nộn, làn da vốn trắng như tuyết, giữa lông mày là một đóa hoa mẫu đơn, tóc búi cao, chỉ liếc mắt một cái giống như là có thể gϊếŧ người, Nguyên Bảo bị Minh Châu nhìn một cái suýt nữa mất hô hấp, chỉ dùng hai tay kia che ngực thở hổn hển, đôi mắt kia hài lòng nhìn qua nhìn lại Minh Châu, cằm chợt bị một bàn tay nhỏ nhắn nâng lên. Minh Châu tới gần, mùi thơm hun trên người một mạch bay vào trong mũi Nguyên Bảo, ánh mắt nàng sững sờ nhìn Minh Châu, cuối cùng cũng không dời được mắt.

"Đây là tiểu lang quân tuấn tú nhà nào, mau mau để cho ta yêu thích một lúc." Minh Châu cố ý làm mềm thanh sắc, thanh điệu biến đổi bất ngờ, ngọt ngào ngấy thẳng vào trong lòng người. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nguyên Bảo, Minh Châu lúc này mới cười to buông tay ra.

"Nếu tiểu thư có tâm tính trêu chọc nô tỳ như hôm nay với Thái tử, vậy Thái tử đã sớm, đã sớm ở dưới váy của tiểu thư rồi!" Nguyên Bảo chợt lớn tiếng nói.

Minh Châu bị hoảng sợ: "Đang tốt đẹp, nhắc tới hắn làm gì?"

Nàng hiện tại là sợ nhất là nghe được tục danh của Thái tử.

"Tiểu thư ngươi thật hồ đồ hay là giả vậy? Ngày hôm trước khi Thái tử nói chuyện với ngài, ánh mắt đều dính trên người ngài không di chuyển được. Nô tỳ đã hỏi thăm qua, sau khi ngài rơi xuống nước, Thái tử kia lại ân cần chuẩn bị quần áo, lại phân phó người chuẩn bị canh gừng, ngay cả chăn gấm ngự tứ (vua ban) dưới đáy hòm của Thượng thư phủ cũng đắp hết lên người ngài, sợ ngài bị bệnh gì đó."

"Đương nhiên là..." Minh Châu dừng lại lời nói, trừng mắt nhìn Nguyên Bảo một cái: "Trong phòng kia nóng như vậy, một đống chăn đều đắp lên người ta, ta thấy đâu phải sợ ta sinh bệnh, rõ ràng là muốn làm ta ngạt chết, về sau đừng nói Thái tử như thế nào với ta, ta thấy hắn mắt không mù đầu óc không ngốc, làm sao có thể coi trọng ta được? Nếu ngươi nói thêm một câu về Thái tử nữa, ngày mai ta sẽ hạ mặt xuống tự mình đến phủ Thái tử xem hôn sự cho ngươi!"

Nàng cúi đầu, nắm áo choàng khoác lên người, kéo kéo, trên mặt đâu còn nửa phần thong dong lúc trước.

"Thái tử người ta tốt biết bao, làm sao nghe được tiểu thư chán ghét Thái tử?"

Nguyên Bảo ủy khuất đứng ở phía sau Minh Châu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

"Chán ghét chính là chán ghét, nào có nhiều vì sao như vậy." Nếu để Nguyên Bảo cả đêm bị nháo đến không ngủ được, xem nàng có chán ghét người nọ hay không. Minh Châu đến nay vẫn rất nghi hoặc, sao mà rơi xuống nước lại không hiểu sao có thể nghe thấy lời Thái tử nói? Điều này quả thực không thể tưởng tượng được.

Nhìn Nguyên Bảo đứng ở phía sau còn muốn bất bình cho Thái tử, Minh Châu vội vàng đứng lên, thúc giục nói: "Hôm nay di mẫu nói muốn mượn thanh danh của đại ca mời Giả công tử đến Tôn phủ, mới vừa rồi chỉ trang điểm đã chậm trễ một thời gian, Giả công tử đã sớm chờ rồi!"

Tôn Tri Hành là trưởng tử của Tôn phủ, ngày thường đều học tập trong thư viện, hôm nay vừa vặn nghỉ phép về nhà, Tôn phu nhân liền mượn hắn làm danh tiếng.

Minh Châu vừa rồi chỉ là muốn ngăn chặn lời nói của Nguyên Bảo, nàng hiện tại nghe thấy tên Thái tử liền đau đầu, cũng chẳng muốn nhìn Giả công tử kia một chút nào. Vừa mới bước vào chính sảnh, liền nhìn thấy bên cạnh có một thanh niên mặc áo xanh trúc thẳng tắp, ngược lại không có khác biệt nào với người vẽ trên tranh, chỉ là nhìn kỹ trước mắt lại có một màu xám xanh, nhìn liền rất u uất.

Ngược lại thanh niên kia thấy diện mạo của Minh Châu, vẻ không kiên nhẫn lúc trước trong nháy mắt biến mất không còn một chút nào, hiện giờ toàn bộ biến thành khẩn cấp, vuốt ve vạt áo mới đứng dậy. Hướng về phía Minh Châu cười nói: "Hoắc cô nương, tại hạ họ Giả tên là Hồng An, chắc hẳn Tôn phu nhân đã giới thiệu ta với ngươi, tổ phụ của ta từng là lão sư của Tiên đế, Giả gia chúng ta cũng là đại hộ nhân gia nổi danh ở Tề Đô. Dựa vào thân phận của ta tự nhiên có không ít bà mối tiến lên làm mai, nhưng phàm trần tục nữ kia sao có thể xứng với ta? Hôm nay nhìn thấy Hoắc tiểu thư, mới hiểu được câu " Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" kia là cảm giác như thế nào!"

Minh Châu ngược lại không biết là nói hắn mắt cao hơn đầu không coi ai ra gì, hay là cảm tạ hắn cất nhắc mình.

"Ngươi đứng ở nơi đó là tốt rồi, tai ta không điếc, có thể nghe rõ ngươi nói cái gì." Minh Châu cười chắp hai tay sau lưng, tránh tay hắn duỗi tới. Vòng qua hắn và ngồi ở phía bên kia.

Giả công tử kia đứng tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, híp mắt nhìn Minh Châu, hừ cười nói: "Tính tình cô nương thật sự là thú vị."

"Vẫn là Giả công tử ngài thú vị hơn." Minh Châu ngồi nghiêng, một chân giẫm lên ghế, tiện tay lấy một quả quýt từ trong đĩa trái cây, từng múi từng múi ném vào miệng, Nguyên Bảo phía sau còn thỉnh thoảng vỗ tay khen ngợi nàng, chỉ có Giả công tử và Tôn phu nhân mặt vừa trắng vừa xanh.

"Minh Châu, con ngồi cẩn thận đi." Tôn phu nhân nghiêm túc nói.

"A, vâng."

Minh Châu thả chân xuống, ánh mắt lúc này mới quay lại trên người Giả Hồng An Thân đang nhìn chằm chằm mình.

Nào có người nhìn chằm chằm người khác như vậy, ánh mắt kia còn tràn đầy tà khí. Nàng nặng nề đập tay xuống bàn, cong môi cười nói: "Nhìn đủ chưa?"

"Dung mạo cô nương như vậy làm sao có khi nào nhìn đủ chứ?" Giả Hồng An tự nhận mình làm ra một nụ cười mê hoặc chúng sinh, ánh mắt kia cũng không thành thật, không ngừng bồi hồi ở vị trí đầu váy Minh Châu. Ánh mắt kia cũng thật sự là làm người buồn nôn.

"Đã sớm nghe đến đại danh của Giả công tử, ngày đó nhìn thấy bức họa kia liền cảm thấy công tử tuấn tú lịch sự, không nghĩ tới người thật lại càng có dáng vẻ bất phàm." Tôn phu nhân nói với Giả Hồng An, ngữ khí ôn hòa, không có một chút ghét bỏ nào.

Giả Hồng An kia nhìn cũng không giống người tốt gì. Chỉ có ánh mắt sắc khí kia của hắn người đứng ở chính sảnh đều có thể nhìn thấy rõ ràng, Minh Châu mới không tin Tôn phu nhân không nhìn ra chút gì. Nàng liền ngồi ở chỗ đó nhìn Giả Hồng An và Tôn phu nhân thân thiết bắt chuyện. Một lát sau, Tôn phu nhân mượn cơ hội đi ra ngoài, để lại Minh Châu và Cổ Hồng An ở trong phòng.

Tôn phu nhân vừa đi, ánh mắt Giả Hồng An xoay chuyển vài vòng, đứng dậy đi về phía Minh Châu.

"Hôm nay gặp tiểu thư mới biết cái gì gọi là quốc sắc thiên hương." Giả Hồng An không thành thật cúi người muốn ngửi Minh Châu. Lại bỗng nhiên bị người mạnh mẽ đẩy ra một cái, sau đó lảo đảo vài lần mới ngồi trên mặt đất, thoáng chốc mở to hai mắt, chỉ vào Nguyên Bảo còn cường tráng hơn không chỉ một vòng so với hắn, quát lớn: "Tiện tỳ từ đâu tới, mắt mù dám đẩy ta!"

"Phi" Nguyên Bảo hung hăng trừng mắt nhìn Giả Hồng An một cái, "Ngươi là cái thá gì, nhìn bốn phía không có ai liền quản không được lưng quần của mình? Là một chó đực phát tình sao?"

"Ngươi, cái đồ xấu phụ nhà ngươi!"

Giả Hồng An vốn định đứng lên đánh người nọ mấy cái tát, nhưng ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát của Nguyên Bảo, kiêu ngạo nhất thời tiêu tan, chỉ co quắp trên mặt đất dùng sức trừng mắt nhìn Nguyên Bảo.

"Nói không lại người ta cũng không đứng dậy mà mắng người. Ta nhìn mảng lớn xám xanh ở dưới mắt của ngươi, là ánh mắt không sử dụng được à? Cô nương này lớn lên đẹp mắt như vậy, sao có thể dùng từ xấu phụ để hình dung." Minh Châu đi tới phía sau Nguyên Bảo, hơi cúi người xuống nhìn Giả Hồng An: "Giả công tử, nha đầu nhà ta nói nào có nửa phần không đúng, di mẫu ta vừa mới đi ra ngoài ngươi liền khẩn cấp tới đây là muốn làm cái gì? Ta nhìn giống như một thằng ngốc vậy."

Giả Hồng An này nhìn ngược lại là dạng chó hình người, chỉ là cả người đều tản ra "khí tức mùa xuân" quả thực làm cho người ta thấy muốn nôn.

"Ngươi! Hoắc Minh Châu, ngươi đừng tưởng mình là bảo vật, tất cả Tề Đô này ngoại trừ ta chịu cưới ngươi thì ai còn dám muốn ngươi chứ? Ngươi không phải là không biết ở bên ngoài mình có thanh danh gì chứ, nếu không phải vì diện mạo của ngươi, ngươi cho rằng ta hiếm có ngươi sao?"

"Vậy thì... Đi thong thả không tiễn."

Minh Châu chắp tay sau lưng sải bước đi ra ngoài.

Góc váy tung bay lưu lại từng trận hương thơm, nhìn bóng lưng thướt tha kia, Giả Hồng An nặng nề cắn môi một cái. Hai mắt càng đỏ như máu, làm nổi bật màu xám xanh dị thường đáng sợ dưới mắt.

-

"Tiểu thư, Tôn phu nhân làm mai cho ngài cái thứ gì vậy chứ, đây không phải là hại ngài sao!"

Mặc dù nói tính tình Minh Châu có kiêu căng một chút, ở bên ngoài phong thanh là khó nghe một chút, thế nhưng cũng không đến mức phải gả cho loại người này. Huống hồ nàng hiện tại tuổi còn nhỏ, bộ dạng lại đẹp nhất, lo gì không có người tốt. Sao Tôn phu nhân lại sốt ruột như vậy, giống như là hận không thể gả Minh Châu ra ngoài.

Minh Châu nhìn bộ dáng tức giận của Nguyên Bảo, chỉ bất đắc dĩ nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má thịt của nàng: "Nhìn Nguyên Bảo tức giận kìa, Giả công tử kia chính là người vô lại ngươi tức giận với hắn làm cái gì? Chẳng lẽ là bị câu nói xấu phụ kia của hắn làm cho tức giận sao? Để ta nhìn xem Nguyên Bảo nhà chúng ta, xinh đẹp biết bao, hắn bị mù sao?"

"Tiểu thư, ngươi không cần trêu đùa nô tỳ, nô tỳ nói thật với ngài. Nếu thực sự quan tâm đến ngài, nên từ từ lựa chọn, không thể vội vàng để trở thành như vậy. Nói một câu tiểu thư không thích nghe, Tôn phu nhân và mẫu thân tiểu thư cũng không phải cùng một mẹ. Làm sao có thể thật lòng đối đãi với tiểu thư chứ!"

Chuyện một nha đầu như nàng đều có thể nhìn ra, Minh Châu làm sao có thể nhìn không ra đây?

Ánh mặt trời bên ngoài chính là thời điểm tốt nhất, chiếu lên người ấm áp vô cùng. Hai má phủ một tầng son phấn càng lóe lên ánh sáng mịn màng.

Trong lòng Minh Châu cũng cảm thấy ấm áp, nàng vốn định xoa xoa tóc Nguyên Bảo, nhưng phát hiện còn phri kiễng mũi chân lên, nàng đành phải nhéo nhéo thịt mềm trên bụng Nguyên Bảo, nhìn bộ dáng nàng nhếch miệng liên tục cầu xin tha thứ, cũng nhếch miệng theo, cười nói: "Nha đầu ngốc, ta biết ngươi đối tốt với ta."

"Vậy tiểu thư còn..."

"Tỷ tỷ." Tôn Tri Lễ vẫn đứng ở giao lộ chờ Minh Châu, vừa nhìn thấy bóng dáng Minh Châu liền chạy tới xông lên, trên gương mặt luôn luôn sạch sẽ nhất thời thấm ra chút mồ hôi. Chạy đến, nắm chặt tay Minh Châu.

"Ngươi chạy cái gì chứ, trên mặt đều đổ mồ hôi rồi."

Minh Châu lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán Tôn Tri Lễ, đã thấy tiểu hài tử ngửa đầu nhìn mình, vội vàng gọi một tiếng, còn đưa tay chỉ chỉ vị trí viện tử của nàng: "Có... Có người xấu."

"Xảy ra chuyện gì?"

Gã sai vặt vẫn đi theo phía sau Tôn Tri Lễ vội vàng nói: "Hoắc tiểu thư, hôm nay tiểu công tử vừa tỉnh lại đã muốn đi tìm ngài, nhưng còn chưa vào viện đã nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm nói chuyện, như vậy đi vào thì thật nguy hiểm, ban ngày ban mặt, một nam nhân đang ngồi trên tường của ngài! Đó cũng không phải là một tên trộm! May mà bị tiểu công tử phát hiện, lúc này mới vội vàng chạy trốn đi, bằng không để cho người ta bắt được, nhất định phải đánh hắn một trận."