Lại nhìn vết thương trên trán, chỉ còn một chút vết nhỏ màu phấn hồng, quá thần kỳ.
Ôn Noãn về phòng, chợt lóe thân thể tiến vào không gian, phát hiện đồ vật mua sắm hôm nay, không gian đã tự động sắp xếp lại.
Không gian có chức năng này, đúng là lợi hại.
Cô vội vàng đi tới bên cạnh linh tuyền, không biết có phải ảo giác của cô hay không, mà khi dòng suối nhìn thấy cô nó càng thêm vui vẻ.
Cảm giác giống như nó đang hoan nghênh cô về nhà.
Ôn Noãn không nhịn được uống mấy ngụm, mệt mỏi suốt buổi sáng được tiêu trừ, cô chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái dễ chịu.
Lại dùng nước suối nhẹ nhàng hất lên mặt, một lát sau vết thương trên trán hoàn toàn biến mất.
Nước linh tuyền này sợ là có thể chữa trị vết thương, hơn nữa còn có thể tăng sức lực!
Tuy rằng bây giờ cô không thể một quyền giậu đổ bìm leo, nhưng bê đồ mấy chục cân không phải nói chơi.
Làm sao bây giờ? Cô cảm thấy bản thân nhất định có thể kiếm được công điểm, không lo chết đói.
……
Hai ngày sau, Liễu Khê uất ức nhìn Ôn Noãn xách một cái rương lớn.
“Mấy thứ này đều phải mang đi sao?!”
“Vâng, đây đều là nhu yếu phẩm sinh hoạt!”
Liễu Khê:……
Vậy cũng không cần mang đi hết, muối và dầu nành trong nhà cũng bị cô mang đi hết!
Liễu Khê đè nén cơn giận, nói cùng lắm thì sao này bà ta sẽ mua lại.
Bà ta vẫn chưa biết, phiếu trong nhà cũng bị Ôn Noãn mang đi rồi, không để lại một tờ nào.
Không chỉ có thế, rượu Mao Đài, rượu ngũ lương và thuốc lá Ngọc Lan của Ôn Kiến Thiết cũng bị cô mang đi hết.
Dù sao cô không bao giờ trở lại nữa, có thể chiếm lợi tuyệt đối không nương tay!
Nhìn Ôn Noãn mang nhiều đồ vật như vậy, Ôn Kiến Thiết không nhăn mày cái nào.
“Tiểu Noãn, thiếu cái gì thì nhớ nói cho bố.”
“Vâng, con sẽ nhớ bố.” Ôn Noãn nói vậy, Ôn Kiến Thiết cũng cảm thấy có chút vui mừng.
“Nghỉ thì nhớ về.”
“Vâng, con nhất định sẽ trở về.”
Ôn Noãn che ngực bảo đảm, nói dối lương tâm sẽ đau. Cô sẽ không quay lại đâu!
Tới nhà ga, Từ Yến nhìn Ôn Noãn bao lớn bao nhỏ cũng sửng sốt, sao mang theo nhiều đồ như vậy?
Nhưng là nhìn bản thân cô ấy, thật ra cũng không ít. Aiz, lần này đi, không biết khi nào mới có thể trở về.
Nhưng Ôn Noãn không buồn bã chút nào, lại như đang tìm người.
Quả nhiên, lúc nhìn thấy Phùng Cẩn Ngôn, cô rất kích động, trên mặt mỉm cười thật tươi.
Từ Yến:…… Không phải cậu nói nhường người đàn ông này cho Bạch Như sao?
Ôn Noãn tươi cười nhìn mẹ Phùng Cẩn Ngôn, cười tủm tỉm nhận một chiếc túi từ trong tay đối phương, cẩn thận kiểm tra một chút, rất nhiều tiền.
Đều là đại đoàn kết, 5000 đồng được đựng trong túi nhỏ trong suốt.
Cô tự mình tiếp tế chính mình, cô muốn thành tiểu phú bà! Cô muốn xuống nông thôn trải qua ngày lành!
“Ôn Noãn! Cô phải giữ lời hứa!” Khâu Hồng Anh nắm lấy cô nói.
“Dì yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn, đây là thư từ hôn do tôi tự viết, chia thành hai phần, chúng ta cùng ký tên đi.”
Khâu Hồng Anh:……
Phùng Cẩn Ngôn không thể tin được, tại sao Ôn Noãn lại chuẩn bị những thứ này.
“Được!”
Khâu Hồng Anh không quan tâm, bảo Phùng Cẩn Ngôn nắm chặt thời gian ký tên, miễn cho con nhóc này hối hận.
“Còn có ấn dấu tay.”
Dáng vẻ này của Ôn Noãn, dường như hận không thể sớm thoát khỏi mối hôn sự này.
Phùng Cẩn Ngôn nhìn Bạch Như đứng phía xa, hạ quyết tâm.
Ôn Noãn vừa thấy đồ vật mình muốn tới tay, tiền cũng đã tới tay, rất thống khoái xoay người rời đi.
Nam chính, chào anh.
Từ Yến còn đang khó hiểu, nhưng bị Ôn Noãn dùng dăm ba câu lừa gạt.
Bây giờ cô đang hướng tới cuộc sống mới, nam chính và nữ chính, để bọn họ tương ái tương sát…… Phi, hạnh phúc mỹ mãn đi.
Ngồi trên xe tải lớn, cảnh vật bên ngoài rất mới lạ, Ôn Noãn nhìn phong cảnh bên đường, đi tầm hai tiếng mới tới nơi.
Aiz, nơi đây có một điểm không tốt lắm là cách thành phố Thanh Châu hơi gần.
Cô hận không thể mọc cánh rời xa mấy người này.
“Đại đội Thanh Sơn! Thanh niên trí thức của mấy người tới rồi, mau tới đón người!”
Có người hô lên, Ôn Noãn tìm người khắp nơi.
Vừa quay đầu thấy một người đàn ông cao lớn, bả vai vạm vỡ, khuôn mặt lạnh lùng.
Đúng là anh trai hăng hái làm việc nghĩa bắt trộm! Cái này có phải gọi là xa quê gặp bạn cũ?