Phong Dạ Đình tỉ mỉ vừa hôn vừa ngắm cô gái dưới thân mình, anh cúi xuống hôn lên từng tấc da thịt của cô, linh hoạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, nụ hôn trượt dần xuống cổ, xuống sương quai xanh.
Bàn tay to của anh thuần thục cởϊ qυầи áo cô ra.
Khi cơ thể xinh đẹp và mềm mại hiện ra trước mặt Phong Dạ Đình, yết hầu anh cũng chuyển động lên xuống, từ cổ họng bật ra tiếng thở dài trầm đυ.c.
Phong Dạ Đình đè cô xuống bàn tay ma thuật di chuyển khắp người cô, anh hôn dọc cơ thể từ trên xuống dưới hôn lên đôi gò bồng phập phồng, bàn tay không yên phận xoa bóp nơi còn lại.
Phần ngực căng tròn của cô liên tục bị cánh môi anh mυ'ŧ mạnh vào, Giai Yên chỉ cảm thấy đầu óc hoàn toàn trổng rỗng.
Một cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Anh say mê quyến luyến từng tấc da tấc thịt trên cơ thể xinh đẹp của cô. Mỗi một nơi anh lướt qua đều để lại một dấu hôn hồng hồng ái muội trên làn da trắng mịn.
Vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giai Yên không kiềm chế được mà cổ họng bật ra những tiếng rêи ɾỉ câu hồn
"Ư…ưm…ưm!"
Tiếng nỉ non của Giai Yên lại như động viên kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan du͙© vọиɠ bên trong Phong Dạ Đình bùng lên.
Anh vừa hôn bàn tay lướt xuống dưới chạm đến nơi tư mật đã năm năm nay chưa ai chạm vào khiến Giai Yên có cảm giác run sợ.
Phong Dạ Đình miết nhẹ nơi đó rồi từ từ cho một ngón tay vào bên trong trêu đùa huy*t đạo ẩm ướt rồi lại cho hai ngón rồi ba ngón.
Cảm nhận được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ập đến khiến Giai Yên lập tức được giải toả, nhưng cơ thể vẫn khó chịu uốn éo dưới người anh.
Đến khi Phong Dạ Đình rút tay ra khỏi cơ thể cô, Giai Yên như muốn phát khóc mà cảm thấy trống rỗng mất mát đi thứ gì đó.
Giai Yên hình như đã gấp đến nỗi không chịu được nữa mà cô chủ động muốn lột đồ của anh áp sát cơ thể nóng rực của cô vào người anh.
Bàn tay cô chạm đến dây lưng quần của anh, cô gấp muốn chết mà sao dây lưng này lại khó cởi vậy.
Khuôn mặt cô nhăn nhó vì làm cách nào cũng không thể cởi được, cô đành ngước đôi mắt long lanh ngập nước của mình lên nhìn anh.
Phong Dạ Đình thật sự gục ngã trước sự đáng yêu này của cô, anh cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa mυ'ŧ mát hết sự ngọt ngào của riêng cô
"Muốn sao?"
Giai Yên gật đầu lia lịa, khiến Phong Dạ Đình phải bật cười cưng chiều.
Anh nhanh chóng cởi dây lưng ra rồi đưa tay cô đặt lên tà mị nói "Em làm tiếp đi!"
Giai Yên không do dự mà đè Phong Dạ Đình dưới thân đưa tay cởi nút quần của anh ra, chiếc quần dài nhanh chóng được cởi xuống, bây giờ trên người Phong Dạ Đình chỉ còn chiếc qυầи ɭóŧ màu đen che đi nơi đồ sộ hùng vĩ kia.
Đến khi chỉ còn lại chiếc qυầи ɭóŧ cô có hơi ngại ngùng mà ngẩn ra, Phong Dạ Đình không nhịn nổi sự đáng yêu này của cô nữa liền lập tức đổi thành thế chủ động đè cô dưới thân mình anh nhanh chóng cởi chiếc qυầи ɭóŧ phòng ngự cuối cùng trên người mình ra.
Cánh tay rắn chắc của Phong Dạ Đình siết chặt vòng eo thon gọn của cô, hơi thở nguy hiểm của anh luẩn quẩn bên tai cô.
Phong Dạ Đình không thể chịu nổi được sự hấp dẫn của Giai Yên nữa, anh liền nhanh chóng đưa cự long của mình lấp đầy khoảng trống dưới nơi tư mật của cô. Trong giây phút Giai Yên cảm nhận được sự sung sướиɠ mà bấy lâu nay chưa từng có.
Một lực mạnh mẽ rắn chắc nhanh chóng chạm đến nơi tư mật của cô, sự trống rỗng trong thân thể cô trong nháy mắt được lấp đầy.
Trong thoáng chốc, kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ bao trùm khắp cơ thể Giai Yên, cô bấu chặt lấy bả vai anh, nghênh đón từng đợt tiến quân của anh...
“Ư…Ưm…Uhm…!”
Dường như Giai Yên bị kɧoáı ©ảʍ che mờ mắt mà trầm luân theo từng động tác của anh.
"A…ư…ư…ưm"
Sự to lớn của anh khiến cô thực sự rất khó tiếp nhận, cảm thấy như có một dòng điện từ thẳm sâu trong thân thể nhanh chóng lan khắp toàn thân, bàn chân nhỏ cũng bất giác co quắc lại.
Năm năm nay cô chưa từng thân mật với bất kì người đàn ông nào, nên bên dưới của cô vô cùng khít chặt như một thiếu nữ trong trắng.
Sự chặt khít của Giai Yên khiến Phong Dạ Đình gần như phát điên lên. Anh thở dốc vận động thân dưới ra vào mãnh liệt. Giai Yên bị trúng thuốc cả người trở nên mềm nhũn chỉ biết phối hợp cùng với anh.
Mỗi một lần kɧoáı ©ảʍ đi qua, mà thuốc trong người Giai Yên vẫn chưa tiêu tan cô dán sát cơ thể mình vào người anh áp sát đòi hỏi. Hiếm lắm mới có cơ hội cô chủ động như vậy làm sao Phong Dạ Đình có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ngay được.
Đầu lưỡi bá đạo của anh khẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng bức bách đôi môi anh đào của cô để anh tiến vào…anh hôn cô có thế nào cũng không đủ. Bên dưới vận động ra vào bên trên lại bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến quên trời quên đất.
Cả một đêm trôi đi, đến khi thuốc trong người Giai Yên đã tan đi hết. Phong Dạ Đình mới buông tha cho cô ôm cơ thể mềm nhũn nhẹ như bông của cô vào trong nhà tắm vệ sinh cá nhân cho cô thật sạch sẽ rồi mới bế cô ra giường ôm vào trong lòng mình ngủ.
Phong Dạ Đình nhìn ngắm cô gái đã thϊếp đi trong lòng mình không nhịn được lại hôn lên trán lên mặt cô. Ôm cô thật chặt hưởng thụ mùi hương nữ tính ngọt ngào trên cơ thể cô.
Cả hai ôm nhau đều chìm vào giấc ngủ.