Sáng sớm, lúc ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống, ưng khiếu trời cao, con ngươi của cô gái chậm rãi mở ra, đáy mắt, vẫn không có chút nào mơ ngủ, có, như cũ chỉ là thanh thấu triệt.
Đây là đôi con ngươi thanh triệt như nước, lại mặt bằng không gợn sóng.
Chậm rãi ngồi dậy, bước xuống giường, ngoài phòng, lúc này đã không có một bóng người, trừ bỏ bàn và chén đã rửa sạch sẽ, những người đó thật giống như tối hôm qua vẫn chưa từng xuất hiện qua. Đạm nhiên khóe môi nhẹ dương.
Xem ra hôm qua những người này, xác thật đem lời mình nói nghe lọt, hoặc là nói, bọn họ, vốn là vô tình quấy rầy cô.
Như vậy cũng tốt.
Rửa mặt, ăn xong cơm sáng, ngày qua ngày, bình đạm lại lặp lại, lại một lần bắt đầu.
Đối Mộc Lân tới nói, những ngày như vậy, thực bình tĩnh, cũng thực thư thái; nghiên cứu chế tạo, ngồi thiền, mang giỏ tre nhỏ tìm kiếm thảo dược, hoặc là cũng có thể nói, này đó, đã sớm trở thành thói quen của cô, dung nhập đến trong cốt nhục, trở thành một bộ phận không thể thiếu trong sinh mạng.
Mà lúc này bên kia.
Đi hai bước, lại quay đầu lại nhìn, lại đi hai bước, sau đó lại lặp lại động tác như thế, hoàn toàn chính là cô vợ nhỏ lưu luyến không muốn rời.
"Tôi nói này Dưa Hấu, cậu hôm nay như thế nào như vậy ma kỉ." Này nhưng không giống Dưa Hấu hàng ngày a.
Nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của Dưa Hấu, mấy người đi đầu, buồn cười hỏi.
Dưa Hấu nghe vậy nói: "Cậu nói chúng ta thật sự không cần lại cùng cô ấy nói một tiếng rời đi sao?" Rốt cuộc lại nói như thế nào, cô ấy cũng cứu đội trưởng của bọn họ, còn hảo tâm thu lưu bọn họ một đêm không phải sao! Tốt xấu cũng nên đi nói một tiếng cảm ơn đi.
"Muốn đi cậu liền chính mình đi." Cá Mập Đen nghe vậy, nhàn nhạt mở miệng.
"Đúng vậy, Dưa Hấu, cậu không sợ chết, chúng ta còn sợ đắc tội Độc Y đâu." Tối hôm qua đối phương giúp đỡ một tay, còn có sáng nay lại giúp đội trưởng bọn họ thay thuốc, khi nhìn đến vết thương đã cơ hồ kết vảy một nửa, nói thật, hiện tại nếu nói cho bọn họ kia không phải Độc Y, bọn họ thật đúng là không tin.
Kia thuốc, cũng quá hay.
Bất quá, một cô gái tuổi còn trẻ, lại sinh hoạt ở một nơi hoang sơn dã lĩnh như vậy, thậm chí còn có y thuật, thân thế cũng như những gì cô ấy trải qua cũng hơn người thường.
Trách không được tính tình quái dị như vậy.
Rõ ràng là ra tay cứu giúp cùng thu lưu, nhưng lại nói chuyện, lại lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo uy hϊếp cảnh cáo.
Bất quá, nói chuyện ngay thẳng, bọn họ, cũng không chán ghét.
* * *
Rung đùi đắc ý, Dưa Hấu có chút thở dài, phảng phất là ở lầm bầm lầu bầu giống nhau, "Kỳ thật, tôi thật đúng là tưởng cùng cô ấy trở thành bạn bè."
Hắn cảm thấy, một người sinh hoạt ở một chỗ như vậy, hơn nữa chỉ có một con Hải Đông Thanh bên cạnh nhất định đặc biệt cô đơn.
Thật sự chỉ có thể nói, người nào đó suy nghĩ nhiều, đối với Mộc Lân tới nói, nguyên bản có sư phụ, hiện tại tuy rằng chỉ còn lại có Kỷ Tử ở bên, nhưng là đối với thói quen của cô mà nói, ngày tháng như vậy, thật sự rất tốt.
Lười đi để ý người nào đó vô tư nghĩ ngợi, Cá Mập Đen đi đến bên người Cảnh Thần dò hỏi, "Đội trưởng, thương thế của người thế nào, đi lâu như vậy, muốn hay không trước nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục đi."
Miệng vết thương trên đùi Cảnh Thần tuy rằng nhìn qua đã tốt rất nhiều, nhưng là mới chỉ qua một đêm, hơn nữa phía trước lại bị lăn lộn lâu như vậy, phải nên chú ý một chút.
Nghe được Cá Mập Đen nói, Cảnh Thần lặng im vài giây ngay sau đó gật đầu, "Được." Miệng vết thương xác thật, vẫn là có chút ẩn ẩn đau. Cho dù thuốc tốt, muốn phục hồi như cũ, cũng là yêu cầu thời gian.
"Tại chỗ nghỉ ngơi." Nghe được Cảnh Thần nói, Cá Mập Đen xoay người nói, đoàn người liền đi tới bên cạnh tìm vị trí hơi sạch sẽ ngồi xuống
Hôm nay vận khí còn không tồi, tối hôm qua khoảng nửa đêm về sáng nước mưa đã dần dần dừng lại, hiện tại, ánh mặt trời nhợt nhạt cũng bắt đầu ló dạng, hỗn hợp hương vị của bùn đất cùng cây cối, ẩn ẩn bay nhẹ vào chóp mũi.
Hơi hơi dựa vào phía sau thân cây to, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mà, tâm tư của Cảnh Thần lúc này lại sớm đã bay xa, hoặc là cũng có thể nói, sớm đã bay tới trên người thiếu nữ đang an an tĩnh tĩnh mà hái thảo dược.
Đương nhiên, loại cảm giác này, tuyệt đối không phải thích thậm chí là hảo cảm; trừ bỏ tò mò, dư lại, liền chỉ có lạnh băng cùng đạm mạc.
Nghĩ đến, ba chữ gọn gàng dứt khoát kia, liền tính là Cảnh Thần nam nhân không hề để ý đến mọi việc cũng ảnh hưởng khá lớn.
Nhưng là, hắn lại tò mò, Mộc Lân, vì cái gì sẽ sinh hoạt ở một chỗ như vậy, nơi đó, thật sự chỉ có một mình cô ấy cư trú?
Cảnh Thần cũng không biết, kỳ thật rất nhiều cảm giác, thường thường, chính là bắt đầu từ tò mò.
* * *
Thời gian, luôn là thích ở trong lúc lơ đãng đi qua, đảo mắt, thời gian hai ngày đã là lặng yên mà qua.
Ánh sáng vàng kim quang mang dâng lên, chậm rãi chiếu xạ lên những tán lá cây màu xanh, lại chậm rãi xuất hiện một mạt thân ảnh mảnh khảnh, càng ngày càng gần.
Chậm rãi đi đến trước một tòa mộ bia sạch sẽ ngăn nắp, nhẹ nhàng quỳ xuống.
"Sư phụ." Nhìn tên trên mộ bia, Mộc Lân trên mặt cong lên một mạt nhợt nhạt độ cung, không có khoảng cách, lại thanh thiển mà đơn giản, "Sư phụ, con hôm nay.. Là tới cùng ngài cáo biệt."
Mộc Lân cười nhạt, "Mỗi năm trung thu qua đi, Lân nhi đều sẽ rời đi mấy tháng, bởi vì sư phụ sinh thời công đạo quá Lân nhi, người mang y thuật, nhất định phải dùng ở nơi địa phương yêu cầu, tuy rằng Lân nhi cũng không thích, nhưng là, sự tình đã đáp ứng với sư phụ, Lân nhi, nhất định làm được; lúc này đây, con tưởng sớm một chút xuống núi, sau đó sớm một chút trở về, khi trở về mang đồ ăn ngài yêu thích nhất- sầu riêng nga."
Cô không phải người tốt, cũng hoàn toàn không phải là người thích Y, nhưng lại là chí hướng cùng tâm nguyện một đời của sư phụ, cho nên, mỗi năm sẽ có mấy tháng như này, Mộc Lân sẽ xuống núi, đi làm sự tình mà bản thân không hề hứng thú, liền tính phiền chán, cũng tuyệt không vi phạm lời hứa của chính mình.
Một lát sau.
"Kỷ Tử." Đứng lên, Mộc Lân ánh mắt nhẹ nhàng đặt ở trên người Kỷ Tử đang đứng gục đầu trước mộ bia, nói nhỏ: "Tôi để lại cho cậu đồ ăn cho mấy ngày. Tôi không ở mấy tháng, nhớ rõ thường thường trông nhà, lúc rãnh, liền thay tôi tới nơi này bồi sư phụ trò chuyện, biết không."
Tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng là Hải Đông Thanh như cũ giật giật đầu mình.
Mỗi năm sau trung thu, đều là những ngày nó không thích nhất, bởi vì sẽ có một đoạn dài thời gian nó không thấy được Mộc Lân, tuy rằng cô ấy có đôi khi thích khi dễ nó, chọc ghẹo nó, nhưng là nó vẫn là thích, vẫn luôn ngốc tại bên người cô ấy.
"Thật ngoan." Mộc Lân cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu đang gục xuống của Hải Đông Thanh, mang theo túi xách nhỏ xoay người rời đi.
Thẳng đến khi đưa người ra khỏi khu rừng đen, ngay cả một tia bóng dáng cũng không thấy được, Hải Đông Thanh mới xoay người, hướng về nhà của nó cùng Mộc Lân bay đi.
Cho tới nay, Mộc Lân kỳ thật cũng không biết, mỗi khi cô ấy rời khỏi, Hải Đông Thanh đều sẽ ở ngôi nhà có hương vị của cô ấy, ngẩn ngơ, ngẩn ngơ rất nhiều ngày. Thẳng đến khi đem đồ ăn tiêu diệt hết.