Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 96: (Thần, linh) Mây kiếp Phù Quang

Ly Tương trải qua hơn hai mươi năm được người thờ phụng.

Vùng Phù Quang vốn dĩ nghèo nàn, dân bản xứ thờ phụng hắn cũng chỉ đẽo cho hắn bức tượng xấu mù mắt chứ chẳng có quà trái hay nhang khói. Mà hắn cũng chẳng thích mùi khói nồng nặc ấy.

Trong tín ngưỡng của tộc Nhất Tâm, vị thần dưới tán cây Túc Xá thân thiết, gần gũi hơn những vị tiên sứ bảo vệ vùng cấm nên ắt hẳn cũng phải có dáng vẻ giống như họ. Ly Tương từng không ít lần chê bai tượng thờ với Giang Tĩnh Duyệt, nhưng giả như lúc chê hắn đừng có nở nụ cười ngu ngốc thì hẳn sẽ đáng tin hơn.

Hai mươi năm qua, mạng lưới cây Túc Xá không ngừng mở rộng, Thiềm lão gia và Tiểu Tiên Nữ mấy lần muốn rục rịch phản lại để chiếm một vùng đất đều bị mấy mảnh gỗ khắc hoa văn dang dở của Ương Túc Y mê hoặc, bọn họ cứ thế lại đâm đầu theo hệt như con lừa nhìn thấy củ cải trước mắt nhưng đi mãi mà chẳng đến.

Đông Phong Hàm Chi hỏi Ương Túc Y vài bận, chẳng lẽ Giang Thánh Nhân không ngăn cản, để cho bọn tội ác tày đình như họ thoát ra ngoài thật sao? Ương Túc Y chỉ lơ đễnh nói: "Thánh Nhân nghĩ gì ai mà biết."

Nhìn sâu kiến vẫy vùng hay đưa chân giẫm đạp dường như đều không phải chuyện Giang Tĩnh Duyệt muốn làm.

Y chỉ muốn nhìn vực Phù Quang này rồi sẽ đi về đâu.

Cửa ra của vực Phù Quang nằm ở tận cùng của vùng đất này. Nơi đó chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào, dân bản xứ có đi ngang cũng chỉ coi như mảnh đất khô cằn có hai tảng đá to trấn. Chỉ có Ương Túc Y và họ Giang kia biết, giữa hai tảng đá đó là pháp trận nho nhỏ nhưng uy lực không tưởng.

Từ hai mươi năm trước, Ương Túc Y đã cho trồng cây Túc Xá ở đây, đến nay vừa hay nó đã trở thành cây đại thụ tỏa bóng mát giữa trưa hè.

Kể từ khi không còn thân thể làm điểm trung gian, Ly Tương muốn đi đến những tán cây Túc Xá khác về lý sẽ không được. Nhưng không hiểu sao hắn vẫn xuyên qua được, còn xuyên qua dễ dàng hơn. Khi hắn đem chuyện này hỏi Thánh Nhân, vị kia chỉ trả cho hắn một ánh mắt như nhìn kẻ ngu.

"Chân thân" hắn rải khắp vùng Phù Quang này lẽ nào là uổng công?

Mấy năm nay, hắn và Ương Túc Y luôn phải đề phòng người Văn Thánh Cốc và vùng Kinh Sa. Nhưng ngặt nỗi bề ngoài bọn họ đã thống nhất, cùng nhau bỏ qua sai lầm của Thiềm lão gia nên chỉ có thể trông vào Ly Tương trông chừng gã đến nỗi hắn phải đặt thần thức vào cây Túc Xá ở lối ra.

Dẫu biết rằng cho dù Ương Túc Y có khắc được phù chú hoàn chỉnh thì bọn họ cũng không có cách nào ra khỏi đây, chỉ là niềm tin dành cho Thiềm lão gia quá đỗi mong manh, sư huynh đệ bọn họ sợ gã lại bòn rút gì đó ở nơi này.

Cho nên khi nhìn thấy trận pháp giục lôi kiếp ngay dưới tán cây Túc Xá, Ly Tương giật mình đánh thót, lộn về phía rừng cấm.

Hắn sẽ không bao giờ nhận sai trận pháp đó.

"Trận pháp đó là ta dựng đó." Giang Tĩnh Duyệt nói, "Linh khí sung túc có thừa."

Mỗi một điểm chốt trận y đều chôn lông con thú nhỏ của mình, linh khí đó cộng với nơi có cây Túc Xá lại có thêm y đủ để Ly Tương vượt kiếp.

Nhưng phản ứng của Ly Tương lại là: "Cho vãn bối? Vãn bối đã Trúc Cơ lâu rồi, huống hồ thân xác cũng chẳng còn ở đây."

Giang Tĩnh Duyệt lại nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị: "Ai nói với ngươi thứ đấy chỉ có thể gọi lôi kiếp Trúc Cơ?"

Ly Tương gần như bừng tỉnh, hắn kinh ngạc: "Nhưng bây giờ vãn bối chỉ có thần thức, làm sao chịu nổi. Năm đó thần thức vãn bối chỉ bị một đạo đánh trúng mà đã nát cả, vật vờ hơn hai mươi năm…"

"Muốn mở cửa vực Phù Quang từ bên trong cần phải mượn lực từ lôi kiếp." Ương Túc Y lười nghe họ Giang giả thần giả quỷ, "Thử mở một lần cho bọn họ biết khó mà lui."

Ly Tương: "..."

Nghe sao cũng giống lấy hắn ra làm vật dẫn.

"Lo cái gì? Thành thì ngươi trở thành kẻ duy nhất độ kiếp Thánh Nhân ở đây. Bại thì cùng lắm ta đảm bảo trăm năm sau thần thức người cũng quay lại nguyên trạng."

Ương Túc Y: "Chỉ là giả vờ thôi, đến lúc đó đệ thả tượng thần của huynh vào. Một nhát bị lôi kiếp bổ nát rồi thì thiên quy cũng chỉ cho là độ kiếp thất bại."

Giang Tĩnh Duyệt: "Ngươi không để ta thể hiện được à?"

"Tứ sư huynh của vãn bối dùng cách này lên Trúc Cơ nhưng thất bại." Ương Túc Y nói.

Chính bản thân Ương Túc Y cũng nghi kỵ việc dẫn lôi kiếp nhưng y đã không còn nghĩ được cách nào để đưa thần thức Ly Tương ra ngoài.

Sư huynh y đã rời khỏi thân thể đó quá lâu, càng chờ đợi, có thể thần thức hắn sẽ vĩnh viễn không còn chốn về.

Ly Tương thấy bầu không khí giữa hai người có hơi khó xử bèn quyết định không nhì nhằng nữa.

Tệ nhất thì hắn chẳng còn biết gì, cứ vậy chết đi nếu không kịp thoát, hơi tệ thì có khi hắn gặp lại A Hoa của mình ở một kiếp nào đó. Mà may mắn, đấy là hắn thoát khỏi lôi kiếp, chẳng có gì xảy ra nữa.

Dù sao cũng không mất gì, hắn chấp nhận.

Tám mươi năm qua, sự dè chừng hắn dành cho sư đệ mình vơi đi từ lúc nào không hay biết. Hoặc vốn dĩ trong thâm tâm, hắn cũng không hề nghi kỵ.

Sư đệ hắn làm chuyện đại nghịch bất đạo với thiên hạ thì có là gì. Dù sao Ương Túc Y cũng chưa từng hại hắn.

Ương Túc Y không tính do hắn nuôi lớn nhưng cũng có thể nói thời niên thiếu trải qua bên cạnh mình. So với chúng sinh xa vời, người sư đệ này càng chân thật hơn.

Dù sao thì hắn cũng chỉ sót lại thần thức mà thôi. Có thể kéo dài hơn trăm năm đối với hắn cũng xem như không tệ.

Cho nên về sau, trong mắt Thiềm lão gia và những người còn lại, Ương Túc Y lừa thần thức kia chết thay bọn họ, dẫn dụ lôi kiếp để mở cửa vực. Dĩ nhiên, trong quá trình mật mưu, Ương Túc Y cố tình để cho bọn họ chọn có muốn trở thành Thánh Nhân hay không?

Không ai muốn vượt kiếp ở cái nơi linh khí ít thì ít đến tủn mủn, nhiều thì nhiều đến độ có thể nổ tung cả khi mà có thể ra ngoài nên bọn họ từ chối tất.

Đồng thời ai nấy cũng nhìn Ương Túc Y bằng con mắt khác.

Ra tay tàn độc như vậy, thảo nào bị đày đến vùng Phù Quang này.

Còn Ly Tương, thần thức hàm súc cô đọng đó cũng có lúc nổi lòng tham, muốn thử xem vận mệnh ra sao.

Kẻ tàn nhẫn, kẻ tham lam biết đâu sẽ giúp họ thoát khỏi nơi đây.

Đêm trước ngày dẫn lôi kiếp, Ương Túc Y đến hàn đàm ngồi vuốt ve con thú nhỏ cả buổi. Giang Tĩnh Duyệt không hiểu sao nhìn chỉ thấy phiền, chỉ muốn đá người này đi nhưng rốt cuộc chỉ để lại một câu: "Ta có thể đảm bảo sư huynh ngươi có thể trở thành Thánh Nhân."

Rồi đi mất.

Nhưng Ương Túc Y biết, chuyện về sau đã nằm ngoài tầm với của vị Thánh Nhân đó.

Buổi sớm ngày hôm sau, bậc đại năng của vực Phù Quang đều có mặt, ai nấy đều ngóng trông cảnh tượng người nhà hố lẫn nhau kia.

Cho dù là Đông Phong Hàm Chi hay Việt Ngữ cùng "bè cánh" với Ương Túc Y và thần thức thì cũng dửng dưng chờ lúc ra ngoài thì càng không cần phải nói đến Thiềm lão gia và Tiểu Tiên Nữ.

Quan hệ lợi ích, kiềm hãm lẫn nhau mà thôi.

Cho nên Ương Túc Y cũng chẳng hề áy náy nếu lát nữa có lỡ tay mượn chân khí của của họ.

Lúc Ly Tương bước vào giữa trận pháp, hắn bỗng nghĩ đến người Nhất Tâm ở đây. Lỡ như hắn thật sự chết, ai sẽ trông ruộng rau, nhìn gia súc cho bọn họ.

Nghĩ tới đây, chính hắn cũng giật mình.

Ở lối ra chỉ có duy nhất một cây Túc Xá là có màu xanh, còn lại xung quanh hơi nóng bốc lên cao khiến cảnh vật có hơi mờ ảo. Đất đai cũng nứt nẻ bong lên, chỉ có loài cỏ dại khô khốc úa vàng mọc lên.

Nơi đây chưa bao giờ được ban mưa móc bởi chẳng có thôn làng nào sinh sống cả.

Ly Tương chớp mắt.

"Ương Túc Y còn chưa đến à?" Thiềm lão gia chép miệng, "Để vị đạo hữu này chờ lâu nhỉ."

Không ai đáp lời vờ vịt của gã hết.

Đúng lúc này, từ đằng xa, Ly Tương trông thấy Ương Túc Y.

Sư đệ hắn choàng áo màu đen che kín cả người, mà phía sau hình như còn dẫn theo ai đó.

Ly Tương lại chớp mắt.

Phút chốc, hình ảnh ở Yêu Châu ùa về trong ký ức của hắn.

Những người áo choàng đen nhỏ thó mang theo thừng chão đi sau Ương Túc Y đều là người bản xứ.

Mấy năm nay, nhân hình của người Nhất Tâm đã ít nhiều có thay đổi nhưng cũng có những người cứ thế thoái hóa, không thể lấy lại dáng hình.

Ban đầu, hình dạng như bọn họ là bình thường, mà càng về sau, người khác thay đổi, họ thì không. Bỗng chốc từ người bình thường ở Phù Quang, họ lại trở thành kẻ khác loài: Chân cẳng khẳng khiu, tay dài đến đất, dáng người thấp bé.

Vì vậy, tiên sứ năm đó chỉ thu người có trí óc tương đối thì nay lại dẫn dắt những người bị bài xích kia.

Gương hồ ly soi đến chuyện hơn trăm năm sau.

Trong một thoáng, hình ảnh các sư huynh đệ ngồi dưới mái đình lại hiện về.

Ly Tương nhắm mắt.

Pháp trận khóa lấy thần thức Ly Tương.

Ương Túc Y tới muộn, y không chào hỏi ai hết, chỉ sắp xếp những người theo sau mình đứng xa.

Lát nữa trời có dị tượng khó tránh khỏi dân bản xứ tò mò đến đây. Y không thể dựng kết giới ở nơi không có linh khí, cũng không muốn phung phí linh khí sư huynh mình dùng để độ kiếp.

Chính Ngọ.

Giang Tĩnh Duyệt thong thả đi đến.

Thánh Nhân ôm theo con thú nhỏ của mình đi tới, hệt như kẻ nhà quê lần đầu đi xem hát khúc, y nhìn đông ngó tây nom đến thú vị.

Không hiểu sao Đông Phong Hàm Chi thấy không đúng.

Ương Túc Y sắp xếp xong, đám người y đưa tới tản ra xung quanh năm mươi dặm, bọn họ dùng dây rừng, cỏ dại bện thành sợi dây bao vây khu vực này.

Ly Tương lén thò thần thức ra xem, suýt nữa thì ngã ngửa.

Có nhà ai độ kiếp lại giăng kết giới cây nhà lá vườn thế này kia chứ?

Nhưng hắn còn chẳng kịp nghĩ vẩn vơ thêm thì Ương Túc Y đã đưa linh khí vào, thôi động trận pháp.

Y cũng khảm sẵn năm mảnh gỗ Túc Xá lên giữa hai cột đá đánh dấu, chỉ là gỗ Túc Xá không chịu được áp lực lớn nên chưa dám rót linh khí vào, chỉ đặt sẵn một đầu linh tuyến ở gần trận pháp giữa hai tảng đá, đầu kia nối với trung tâm pháp trận nơi Ly Tương đứng.

Phải canh chuẩn thời gian.

Mây kiếp vần vũ kéo đến, bầu trời chỉ mới đen kịt thôi đã đáng sợ hơn bất cứ cảnh tượng nào bọn họ từng thấy.

Ai nấy đều đưa mắt nhìn Ly Tương, chỉ là mỗi người một suy nghĩ riêng.

Độ kiếp ở vực Phù Quang là vậy.