Cạch…cạch…
“Anh có chuyện gì thì mau nói, tôi không có thời gian chơi với anh đâu.”
Thẩm Sơ Phong mất kiên nhẫn đặt dao nĩa xuống, ánh mắt tràn đầy coi thường nhìn người đối diện bàn ăn. Phía bên kia chính là người anh họ không nên thân của hắn - Thẩm Hàn Văn.
Thẩm Hàn Văn năm nay đã 25. Tầm tuổi này con trai trong gia tộc đều tiến vào công ty nhưng tên vô dụng này đầu tư lĩnh vực nào cũng thất bại nên bị Thẩm lão gia cắt hết quyền hành, tống khứ đi nước ngoài mấy năm, dạo gần đây mới được cho trở về.
Thẩm Sơ Phong cũng không muốn gặp Thẩm Hàn Văn. Bất quá, tên này như keo chó dính chặt hắn không buông, lại lấy ông nội ra làm cái cớ, buộc hắn phải đi.
Đợi Thẩm Sơ Phong hắn gom đủ quyền lực rồi, sẽ cho những kẻ ngán đường hắn biết hết đi.
“Nào em trai, anh em chúng ta lâu rồi mới gặp nhau, em không thể nào cho anh sắc mặt tốt được à. Hơn nữa, anh mang đến cho em một giao dịch cực kì tốt đây. Đảm bảo em nghe xong sẽ động lòng thôi.”
“Với mấy cái dự án rách của anh? Thẩm Hàn Văn, tôi nhắc cho anh nhớ. Tôi đã phải xử lý cái đống hỗn độn mà anh gây ra rất nhiều lần rồi. Nếu anh còn không biết điều ngoan ngoãn, tôi đảm bảo lần ra nước ngoài tiếp theo, anh sẽ không có cơ hội trở về đâu.”
“Ha ha ha ha…”
Thẩm Hàn Văn bỗng nhiên bật cười sặc sụa. Nhìn đứa em còn nhỏ tuổi nhưng đầy ngạo mạn này, hắn cảm thấy cực kì xúc phạm. Nếu không phải tại nó, hắn cũng không bị đem ra so sánh, bị ông nội quở trách nhiều lần. Nhưng mà lần này sẽ không như vậy nữa, bởi hắn đã nắm được con bài tẩy trong tay rồi.
“Chi bằng, em xem cái này một chút rồi hẵng nói. Sơ Phong, anh khuyên em, làm người thì nên khiêm tốn một chút. Con người ai mà không có điểm yếu chứ, một ngày nào đó, bị người khác nắm thóp cũng là chuyện bình thường. Ha ha ha.”
Điệu cười của tên anh họ làm Thẩm Sơ Phong cực kì khó chịu và bực bội. Hắn nhìn qua video mà Thẩm Hàn Văn đưa, bàn tay dưới bàn từ từ nắm chặt.
Trong video chính là cảnh mà Thẩm Sơ Phong đè Tiêu Hạ An lên tường gặm nhấm xương quai xanh của cậu. Từ góc quay đến thái độ, tất cả đều khiến cho người khác hiểu nhầm rằng hai người này đang chuẩn bị làʍ t̠ìиɦ tới nơi rồi ấy.
Thẩm Hàn Văn thấy sắc mặt người đối diện dần xấu đi thì cười hê hê thoả mãn. Hắn chờ ngày này lâu lắm rồi. Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà dám lên mặt dạy đời hắn sao.
“Em cũng giống ba em nhỉ. Cái máu gay trong người ấy… Aaaa…”
Rầm…
Thẩm Sơ Phong không nói hai lời, cầm đầu anh họ của mình nhấn thẳng vào chiếc đĩa beefsteak trên bàn khiến hắn hét lên một cách thảm hại. Hai mắt anh long sòng sọc, hơi thở ồ ồ tràn đầy tức giận. Bàn tay nắm chặt gáy tên đó, tựa như muốn bẻ cổ hắn ta ra vậy.
“Cậu chủ… cậu chủ…”
Vệ sĩ hai bên chạy vào dùng hết sức chín trâu mười hổ mới lôi được người ra. Thẩm Sơ Phong thì điên lên như mất hết cả lý trí, Thẩm Hàn Văn thì chật vật đến thảm thương.
Thẩm Hàn Văn ngẩn đầu thì miếng bò dính trên mặt hắn rơi tõm xuống sàn, phải nói là nhìn cực kì nhục nhã.
Thẩm Hàn Văn không ngờ em họ mình lại điên đến như vậy, thậm chí là không thèm cho hắn chút mặt mũi nào. Hắn ta cười trong tức giận, hai tay nắm chặt.
“Mày đừng tưởng mày có ông nội chống lưng thì ngon. Cái dòng máu gay lọ trong người mày đó, tao sẽ vạch trần nó.”
Tiêu Hạ An cứng ngắc cả người nhìn video vẫn còn đang chạy. Thân là nhân vật chính trong clip, sao cậu có thể không biết chuyện gì xảy ra được. Cậu vội vàng với tay tắt lấy clip, nhưng Thẩm Hàn Văn đã nhanh tay hơn. Hắn nhìn cậu liếʍ mép mỉm cười tà ***.
“Đây là thằng **** của mày nhỉ? Sao? Ăn nó ngon hơn ăn gái hay sao mà…”
Vυ't…
Tiếng dao phóng nghe ớn lạnh, Thẩm Hàn Văn sợ tới mức són ra cả quần. Chiếc dao cắt thịt bây giờ đang cắm trên bức tường bên cạnh hắn, chỉ cách tai hắn vài centimet.
“Mày… mày…”
Hai mắt Thẩm Sơ Phong bây giờ đã dại ra. Trong đầu hắn lúc này chỉ văng vẳng một câu nói. Hãy gϊếŧ tên trước mặt đi, gϊếŧ hắn ta, sau đó chôn hắn ta dưới mười tầng địa ngục đừng bao giờ cho hắn ta siêu thoát.
“Cậu chủ… bình tĩnh đã.”
Tiêu Hạ An biết cậu chủ mình đang mất hết lý trí rồi. Việc duy nhất cậu có thể làm là ôm eo người này ngăn thiếu gia có hành động nguy hiểm nào đấy. Cậu không quan tâm sống chết tên Thẩm Hàn Văn đó, chỉ là cậu sợ thiếu gia vướn vào vòng lao lý mà thôi. Hơn nữa, tên này có vẻ đang nắm thóp cậu chủ.
Thẩm Hàn Văn thấy đối phương muốn gϊếŧ mình liền biến sắc, dưới sự hộ tống của vệ sic ba chân bốn cẳng chạy trốn. Hắn chẳng qua chỉ muốn đổi đoạn clip này lấy một số tiền đầu tư chứ không muốn mất mạng đâu.
Tại nhà hàng, Tiêu Hạ An giữ cậu chủ mình được một lúc, thấy cảm xúc người dần bình ổn thì mới từ từ buông tay.
Nơi đáy mắt Thẩm Sơ Phong vẫn còn giận dữ, tuy khí lạnh đã rút đi bớt nhưng Tiêu Hạ An biết, cậu chủ mình đang như một quả boom động vào là nổ.
Cậu chủ y, ghét bị người khác uy hϊếp, càng ghét bị gọi là gay.
Thẩm Hàn Văn trong một buổi sáng mà chạm đến hai ngòi nổ này, e rằng tương lai sẽ không yên ổn.
“Cậu chủ, đoạn clip… ngài định xử lý như thế nào ạ?”
Nếu đoạn clip đó đến tay Thẩm lão gia hay bị tung ra ngoài đều bất lợi với danh tiếng của Thẩm Sơ Phong. Nhưng Tiêu Hạ An càng đau lòng hơn nếu những vết thương trong quá khứ của cậu chủ bị đào bới ra.
Như thế sẽ đau đớn chừng nào.
Thẩm Sơ Phong nhắm mắt, trong đầu hắn đang chạy rất nhiều suy tính. Tất nhiên cách xử lý tên điên đó thì vô kể: tạo hiện trường giả tai nạn giao thông hay thuê sát thủ đều có thể được. Mấy việc này Thẩm Sơ Phong đều làm rất rành rọt. Chỉ là hắn đang suy tính những mối tơ vò trong lòng mình.
Thẩm Hàn Văn không phải là vấn đề. Tiêu Hạ An mới chính là vấn đề.
Thẩm Sơ Phong biết rõ trong lòng mình Tiểu An từ lâu đã không còn là người vệ sĩ như hình với bóng nữa. Cậu đã trở thành thứ mà hắn không thể nào đánh mất được rồi.
Con dao lúc nãy cảnh cáo Thẩm Hàn Văn không phải vì hắn nói y là gay, cũng không phải vì hắn uy hϊếp y mà bởi vì hắn dám nói Tiêu Hạ An là ****.
Nhận thức được cảm xúc của mình dễ dàng bị châm ngòi nổ bởi Tiêu Hạ An, Thẩm Sơ Phong liền biết bản thân đã lún sâu lắm rồi. Hắn từng thử bỏ cậu đi một nơi thật xa nhưng kết quả lại khiến bản thân như thiếu dưỡng khí mà không thở được.
Điều này còn đáng lo sợ hơn Thẩm Hàn Văn uy hϊếp.
“Cậu chủ…”
Tiếng gọi của Tiêu Hạ An đánh thức Thẩm Sơ Phong khỏi những suy nghĩ của bản thân. Hắn nhìn người vệ sĩ lớn lên bên mình từ nhỏ đến lớn.
Mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm tay của hắn nữa.
“Chuyện này.. phải làm sao đây ạ?”
“Cậu lo sợ người khác đồn đại về cậu và tôi đến thế cơ à?”
“Dạ??”
Câu hỏi của Thẩm Sơ Phong làm Tiêu Hạ An ngạc nhiên. Đây đâu phải trọng điểm. Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, chẳng phải cậu chủ sẽ là người chịu thiệt sao? Sao cậu chủ lại hỏi như thế?
Nhưng trong mắt Thẩm Sơ Phong, thái độ của Tiêu Hạ An thể hiện sự ghét bỏ của cậu dành cho hắn.
Phải rồi, nếu không phải có mối quan hệ chủ tớ ràng buộc, cậu sẽ không đời nào ở bên cạnh hắn cả.