Gửi Anh, Người Ở Phương Xa

Chương 20: Để ý cháu

Bạch Thiên Dạ liếc bóng dáng của Diệu Hàn khẽ nhăn mặt, hắn đưa tay lên ngăn cản viên cảnh sát : " tôi sẽ cho đặc vụ xuống lúc đó anh hãy báo cáo lại! Bây giờ tôi phải đi...mua đồ cùng vợ tương lai rồi "

Nói xong liền rời đi, viên cảnh sát ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Bạch Thiên Dạ, cằm anh ta muốn rớt ra khi được nhìn thấy một Tổng Tư Lệnh rất xa lạ.Viên cảnh sát xoay người rời đi trên mặt không khỏi tươi cười, không ngờ lại được gặp thần tượng của tất cả cảnh sát không chỉ riêng mình anh.Nụ cười đột nhiên tắt hẳn " vợ tương lai ".....trời đất ơi!! Tổng Tư Lệnh vĩ đại nổi tiếng không gần nữ sắc..bây giờ đã có vợ tương lai!! Nghĩ thế viên cảnh sát liền chạy nhanh về trụ sở để nói cho mọi người nghe cái tin này

Ở một góc nọ, một bóng người mặc đồ bịt kín từ đầu tới chân nhìn về phía Diệu Hàn đang cúi xuống lựa chọn đồ sau đó liền rời đi

Bạch Thiên Dạ đi nhanh về phía Diệu Hàn và Bà Diệu đang lựa đồ ,Bà Diệu đang lựa vài đôi tất khi thấy Bạch Thiên Dạ đi tới liền lo lắng hỏi : " ông có việc bận gì hay sao? "

Bạch Thiên Dạ mỉm cười lắc đầu : " viên cảnh sát kia chỉ hỏi tôi vài việc lằng nhằng thôi ấy mà "

Ba người mua vài thứ nữa sau đó đi về, vừa bước vào cổng Diệu Hàn đã ngửi thấy mùi bất thường giống như mùi khét liền chạy vội vào trong nhà.Bà Diệu nhìn bóng dáng của Diệu Hàn khẽ mỉm cười quay sang nói với Bạch Thiên Dạ : " Tiểu Hàn từ nhỏ đã bị rất hấp tấp con bé thường hay suy nghĩ nhiều! Dù con bé lên thành phố nhưng tôi biết có nhiều thứ làm cho con bé suy nghĩ và lo lắng mà không chia sẻ cho ai!! tôi mong...ông Bạch có thể quan tâm con gái tôi khi ở trên thành phố được không? "

Bà Diệu nhìn Bạch Thiên Dạ muốn nhờ hắn giúp đỡ con gái mình những lúc con gái xa nhà , người cha người mẹ nào chả lo lắng khi con gái đi làm xa nhà.Bà Diệu nói những câu này với Bạch Thiên Dạ một phần bà cảm thấy người này rất tốt mặt khác người này làm cho bà cảm thấy an tâm hơn mỗi khi con gái ở bên cạnh người này lúc ra ngoài.Nếu anh ta nhỏ hơn 3 đến 4 tuổi có lẽ bà sẽ chốt người này hơn cậu nhóc kia

Bạch Thiên Dạ thấy phần thắng đã nghiêng về phía mình rất nhiều thì không khỏi đắc ý , có vẻ việc có được cô ngày càng dễ hơn rồi

Bạch Thiên Dạ mỉm cười rồi nói : " tôi sẽ để ý cháu.. nhiều hơn "

Diệu Hàn chạy vào nhà thì thấy chiếc bánh để trong lò quá lâu nên bây giờ đã có chuyển biến về bề ngoài ,cái mùi khét làm cho Tiểu Quân phải hóng hớt chạy ra xem : " ô! Cháy rồi sao? Chị làm ăn kiểu gì vậy chứ!!! "

Tiểu Quân chống hai tay nhìn chị mình ra vẻ đang chê cô rất nhiều,Diệu Hàn thấy em trai chê mình thì đi tới choàng tay qua cổ rồi kéo sát vào người mình : " thằng nhóc này!! To gan nhỉ dám lên giọng với chị à "

- " ahh...mau bỏ em ra..đau..đau "

Bà Diệu lắc đầu nhìn hai chị em sau đó đánh vào người cả hai đứa mà quát : " lớn đầu rồi có phải trẻ con đâu!! Mau đi học ngay "

Bà Diệu quát Tiểu Quân sau đó quay ra đánh thêm cái nữa vào người Diệu Hàn : " con này nữa!! Đi dọn dẹp nhanh "

- " ahh...đau con "

Bạch Thiên Dạ mỉm cười nhìn Diệu Hàn.Anh ta xắn tay áo lên đi tới cùng giúp cô làm thì bà Diệu vội đi tới bảo anh ta không cần làm để bà làm cho .Bạch Thiên Dạ mỉm cười nhẹ nhàng từ chối : " tôi sao có thể ngồi ăn mãi được!! Mấy việc này đơn giản mà cứ để tôi làm chứ ngồi nhìn mọi người mãi tôi cũng áy náy "

Bà Diệu nghe vậy thì gật đầu sau đó bà đi làm việc khác, một lúc lâu sau Thiệu Huy đi từ ngoài vào lúc đấy trời đã tối.Vào phòng bếp thấy ba mình đang nấu ăn thì có chút bất ngờ : " ba..sao ba... "

Bạch Thiên Dạ liếc con trai mình sau đó quay sang nói với Diệu Hàn : " lấy nước cho tôi "

Diệu Hàn quay người đi lấy một bát nước cho hắn rồi cô đi tới chỗ Thiệu Huy ân cần hỏi : " ngủ ở đây có quen không anh? "

Thiệu Huy nắm lấy tay cô : " hơi lạ một tí nhưng không sao!! Em đừng lo "

Bạch Thiên Dạ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người hắn ta dùng lực nắm chặt lấy chiếc bát con trong tay mình : " ây.. chết vỡ mất rồi.. "

Tự dưng nghe thấy giọng của Bạch Thiên Dạ khiến cho Diệu Hàn quay lại nhìn,Bạch Thiên Dạ với vẻ mặt hối tiếc khi thấy chiếc bát vô tình bị mình làm vỡ đưa ra cho cô xem : " ta lỡ làm vỡ rồi!! "

Diệu Hàn nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu người này dùng lực như thế nào có thể làm vỡ được chiếc bát chứ nhưng cô vẫn bày ra bộ mặt bình tĩnh đi tới cầm lấy thùng rác rồi bảo : " để cháu dọn cho ạ "