"Aaa……"
Nguyễn Thanh Tuyết mặc dù không thấp, nhưng với chiều cao của người đàn ông hắn ôm Nguyễn Thanh Tuyết giống như ôm một đứa trẻ, chân của cậu còn không thể chạm đất.
Suy nghĩ của Nguyễn Thanh Tuyết vẫn còn có chút trì trệ, cậu nhíu mày, đẩy đầu người đàn ông ra: "... Đừng ôm tôi."
Sự phản kháng không đáng kể này hoàn toàn không thể ngăn cản người đàn ông, hắn bế Nguyễn Thanh Tuyết vào bên trong, đặt cậu ngồi yên trên ghế sô pha.
Sau khi ngồi trên ghế sô pha, Nguyễn Thanh Tuyết phát hiện trong góc ghế sô pha có một người đàn ông say rượu, tay cầm một bình rượu, giống như bị thất tình, trong miệng toàn nói mấy câu "Tuyết" "Thanh" gì đó.
Từ khóe mắt, người đàn ông say rượu thoáng thấy bạn mình đang ôm ai đó đặt lên ghế sô pha, còn chưa kịp nhìn rõ người đó, hắn đột nhiên tức giận hét lên: "Lục Tam chết tiệt! Mày dám mang người vào! "
Nguyễn Thanh Tuyết run lên vì sợ hãi cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Nam nhân say rượu lắc lắc bình rượu đứng dậy, ánh mắt dữ tợn, bắp thịt trên cánh tay thoạt nhìn càng thêm dữ dằn, giống như muốn đánh người, nhưng ai biết nam nhân sau khi nhìn rõ Nguyễn Thanh Tuyết động tác liền dừng lại, trực tiếp dùng chai rượu tự đập vào đầu hắn một cách dã man.
"Toang--"
Âm thanh to lớn từ chai rượu bị vỡ vang ra, máu chảy ra từ trán của người đàn ông, cả người đều nhếch nhác không nhìn nổi.
Nhưng sau khi người đàn ông tự đập vào đầu mình xong, vẫn còn ngu ngơ cười, ban đầu vốn dĩ cũng rất tuấn tú nhưng bây giờ, lại giống như một kẻ điên, đưa tay ra muốn chạm vào khuôn mặt của Nguyễn Thanh Tuyết.
Người đàn ông lẩm bẩm: "Không phải mơ..."
A Tuyết thực sự đã đến trước mặt hắn.
Nguyễn Thanh Tuyết lập tức tỉnh táo
Nhìn thái độ của hai người này đối với cậu, đương nhiên là muốn làm mấy việc bậy bạ.
Cậu vốn luôn điềm tĩnh hiếm khi lại thấy bối rối, vội vàng đứng dậy: “Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng, tôi đi đây.”
"Không được đi!"
Người đàn ông say rượu nghe Nguyễn Thanh Tuyết sẽ rời đi, lập tức nóng nảy, ném Nguyễn Thanh Tuyết xuống ghế sô pha, vùi đầu vào cổ cậu.
Vừa mới vùi đầu ở chỗ này, hắn đã say mê đến cực điểm, người đàn ông ngửi cổ Nguyễn Thanh Tuyết, trên mặt lộ ra vẻ mê muội, thở dốc một tiếng:
"... Nguyễn Nguyễn."
Người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt này giống như một chàng trai yêu thầm đến phát điên, lợi dụng rượu lén lút gọi tên người mình thích, nhưng lại không dám gọi quá nhiều, chỉ có thể lén lút nói ở bên tai Nguyễn Thanh Tuyết.
"……không muốn."
Nguyễn Thanh Tuyết dùng tay đẩy hắn, nhưng lại bị bàn tay của hắn nắm lấy, lại bị liếʍ lên ngón tay.
"Hu..."
Nam nhân ôm cậu ngồi dậy, gắt gao quấn lấy cậu, bất kỳ phản kháng nào của Nguyễn Thanh Tuyết đều bị hắn giải quyết từng cái một.
Người đàn ông liếʍ khắp nơi trên người cậu như một con chó, quần áo của Nguyễn Thanh Tuyết gần như bị cởi ra.
Một người đàn ông khác cũng đi tới, từ phía sau ôm lấy eo Nguyễn Thanh Tuyết, hôn lên tấm lưng trắng nõn của cậu.
"A Tuyết sao lại trắng như vậy?"
"Thực sự rất giống tuyết."
Nguyễn Thanh Tuyết nức nở.
Nhưng cậu không thể thoát ra
Càng tệ hơn nữa là, có một người đàn ông khác bước ra từ phòng tắm, hắn ta cũng thuộc loại đặc biệt cao lớn không thể đánh bại.
Người đàn ông thản nhiên mở cửa phòng tắm, trên mặt lộ ra vẻ nhàn nhạt.
Nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Thanh Tuyết bị hai nam nhân đang ôm hôn làʍ t̠ìиɦ vây quanh, sắc mặt của hắn ta hoàn toàn thay đổi, hắn ta lảo đảo ba bước, vội vàng chạy tới bên người Nguyễn Thanh Tuyết.
Người đàn ông quỳ dưới chân Nguyễn Thanh Tuyết liếʍ đôi chân trắng nõn của cậu.
Bởi vì đến quá vội vàng, đã sơ ý làm rơi chiếc hộp trên bàn, chiếc hộp rơi xuống đất, một xấp ảnh văng ra ngoài.
—— Đều là ảnh của Nguyễn Thanh Tuyết.
Trên bức ảnh là hình chàng trai trẻ xinh đẹp bị ba người đàn ông lạ mặt vây quanh.