Tổng Giám Đốc Vô Sỉ Giam Tình Không Thả

Chương 10: THẬT SỰ TRỞ VỀ

Từ toilet ra ngoài, Tinh Tinh thoải mái cả người, kéo tay Mộ Hạ, cô bé còn nói chuyện mới vừa rồi: “Mẹ, mẹ có nhìn thấy chú đẹp trai đó hay không?”

“Chủ đẹp trai? Con nói hai người đàn ông đó sao?" Kéo cô đi trở về, Mộ Hạ nhớ đến dáng dấp của hai người đàn ông đó quả thật không tồi, nhưng so với con bướm Nghiêm Tư thích đùa giỡn thì không bằng. Nhưng Tinh Tinh lập tức phủ nhận nói: “Không phải, không phải, là chú đẹp trai ngồi ở dưới sân khấu!" Không ngờ chú đẹp trai cũng tới tham gia nghi thức mở máy, hơn nữa Tinh Tinh còn nhìn thấy anh mỉm cười với mình! Cho nên Tinh Tinh thật cao hứng !

“Dưới sân khấu. . . . . . Ồ! Tổng Giám đốc Mại Kỳ sao? Quả thật thật đẹp trai!" Nhớ tới Phó tổng Đằng Uy, Mộ Hạ cũng gật đầu khẳng định. “Đúng vậy, đúng vậy! Rất đẹp trai!" Tinh Tinh nói đến một người khác là Trữ Mặc Phạm, nhưng cô bé cũng không biết mẹ nói đến Đằng Uy, vẫn rất vui thích nói: “Không ngờ nơi này có nhiều chú đẹp trai như vậy!”

“Ừm, xem ra không uỗng công!"

“Đúng vậy!” Tinh Tinh đồng ý thật tol

Một lớn một nhỏ cùng nhau hoa si, đối với trai đẹp, họ sớm có nhận thức chung, chính là người đàn ông đẹp mắt đều để dành cho phụ nữ nhìn, cho nên không nhìn mới lạ !

Đứng ở đàng xa, anh đã sớm nhìn thấy được mẹ con các cô cũng không đi lên trước nữa.

Cằm căng cứng, môi mím lại thành một đường, đôi tay cũng siết thật chặt, cả người tràn đầy tức giận cuồn cuộn thủ địch, Trữ Mặc Phạm lạnh lùng nhìn chằm chằm bộ dáng họ cười đùa. Anh không nhận lầm, ở chung một nhà mười năm, coi như anh không tình nguyện, gương mặt Mộ Hạ cùng bóng dáng gầy yếu

mỏng manh trong quá khứ. . . . . . đều hiện lên ở trong đầu óc anh muốn rõ ràng so với bất cứ thứ gì. Cô thật sự trở lại. . ...

Tầm mắt lại rơi vào trên người Tinh Tinh, bộ dáng cô bé kia ngây thơ đáng yêu làm người ta yêu thích, cô bé và Mộ Hạ quả thật giống nhau sáu phần. Cho nên đây chính là con gái cô sao?

Trong lòng buồn bực, lửa giận quay cuồng, trí nhớ không khỏi trở lại tình hình sáu năm trước, người bạn trai trẻ của cô và cô đột nhiên rời đi. . . . . . Cho nên, cô đã kết hôn sinh con thật sao?

Tổng Giám đốc Trữ khí thế bạo ngược đã làm cho cả người lẫn vật trong vòng bán kính xung quanh anh đều chạy trốn, ruồi muỗi cũng không dám đến gần. Bởi vì ngay cả sinh vật cũng có thể dựa vào bản năng cảm nhận được, hiện tại đi qua, hoàn toàn chết chắc, hơn nữa hình dạng chết tuyệt đối không đẹp mắt!

Nhưng kì lạ có một loại người ôm trong lòng tỏ mò khổng lồ, vì vậy không sợ trời không sợ đất chỉ sợ không có chuyện bát quái tốt hơn.

Một bàn tay vỗ vào trên bả vai Trữ Mặc Phạm, “Trữ Mặc Phạm, bây giờ vẻ mặt của cậu nói cho tôi biết, cậu nhìn thấy kẻ thù! Hơn nữa còn là cái loại gϊếŧ chết cả nhà cậu, cưỡиɠ ɠiαи vợ cậu, bán đứa bé của cậu!" Giọng nói tất nhiên là của Đằng Uy.

Quay đầu lại trừng mắt, khí thế bạo ngược trên người Trữ Mặc Phạm từ từ ép xuống.

Cánh tay Đằng Uy khoác lên trên bả vai anh, sau đó dùng ánh mắt tò mò nhìn trước mặt quan sát “Rất cuộc cậu nhìn thấy cái gì? Bên kia có người có thù oán với cậu sao?" Anh cũng quan sát hai mẹ con Mộ Hạ, nhưng theo ý anh bọn họ không phải rất bình thường sao? Nhưng không thể không thừa nhận dáng dấp Mộ Hạ thật không tệ, chân mày lá liễu cong cong, môi đỏ mọng răng trắng, đặc biệt là đôi mắt có hồn động lòng người, nhìn chằm chằm lại có chút quyến rũ.

Đối với lời nói của Đằng Uy coi như không nghe, Trữ Mặc Phạm lại nhìn hai mẹ con kia một cái liền xoay người đi khỏi.

“Aiz, Trữ Mặc Phạm!” Kêu anh một tiếng, Đằng Uy tiếp tục quay đầu lại nhìn một chút, sau đó sờ cằm suy

đoán.

Quả nhiên có quan hệ với cô gái này?

Nếu như có quan hệ với cô gái này. Đằng Uy nhìn đơn giản có hai loại tình huống, một là cô gái này lên Trữ Mặc Phạm sau đó bị anh vứt bỏ! Hai là cô gái này lên Trữ Mặc Phạm sau đó vứt bỏ anh, bây giờ còn trở lại!

Dựa theo tình huống nhìn thấy hiện tại, phải là loại thứ hai!

Vừa nghĩ tới Trữ Mặc Phạm lạnh lùng lại bị cô gái vứt bỏ, Đằng Uy đột nhiên cười không hiền hậu.

“Tôi đã nói rồi, đàn ông không thể quá lạnh lùng, nếu không, khẳng định bị vứt bỏ! Hắc hắc." Thoáng cười mờ ám, Đằng Uy quay đầu lại cũng đi nha.

***

Trở lại phòng hóa trang bên kia, còn chưa có đi vào, Mộ Hạ và Tinh Tinh liền nhìn thấy mấy người vây quanh của cãi nhau.

Nhìn thấy có người chặn đường, Tinh Tinh cũng đi chậm bước chân. Mộ Hạ trực tiếp ôm cô bé lên, sau đó né tránh qua bọn họ. Lúc đi vòng qua nhìn kỹ, phát hiện trong đám người đó có mấy là vệ sĩ của Nghiêm Tư, còn có một người là người đại diện của anh.

Nhìn dáng vẻ, chắc là người ái mộ Nghiêm Tư lén đi vào tìm anh muốn ký tên rồi !

Trở lại phòng hóa trang, người ở bên trong cũng đã đi, chỉ có Nghiêm Tư thiếu hăng hái ngồi ở trên ghế trước gương, vẻ mặt rất buồn bực.

“Anh Nghiêm Tư !" Vừa nhìn thấy anh, Tinh Tinh lập tức tránh thoát Mộ Hạ ôm trong ngực nhào về phía anh.

“Hi, bảo bối em đi toilet thật lâu." Tiếp được Tinh Tinh, Nghiêm Tư ôm cô bé đặt ở trên đùi mình.

“Ôi chao, không phải người ta lâu á..., là mẹ lâu." Hạnh phúc dựa vào Nghiêm Tư, Tinh Tinh xấu hổ nói. “Vậy sao? Hạ Hạ, bụng của em không thoải mái?” Cư nhiên dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Mộ Hạ, Nghiêm Tư tương đối quan tâm hỏi.

“Mới không có!” Biết anh không đứng đắn, Mộ Hạ lập tức liếc mắt trừng anh. Sau đó chỉ chỉ phía sau nói: “Lại có em gái nhỏ đi vào tìm anh chơi?"

“Ừ. . . . ..” vẻ mặt buồn bực gật đầu, bởi vì nơi này cũng không có người ngoài, Nghiêm Tư bày ra vẻ mặt bị thương rất nặng, nói: “Em gái nhỏ quá nhiệt tình, anh muốn đi ra ngoài đi nhà vệ sinh cũng không được, thật là rất lo lắng, rất lo lắng . . . . . . quá đẹp trai, rất lo lắng . . . . . .

“Anh đi chết đi!" Hận không thể cầm đế giày vỗ vào gương mặt yêu nghiệt của anh, Mộ Hạ vội vàng ôm Tinh Tinh từ trong ngực anh: “Bảo bối, loại người này chúng ta phải cách xa biết không? Nếu không, về sau con cũng sẽ biến thành vừa tự kỷ vừa không biết xấu hổ,như vậy con không thể làm minh tinh rồi, hiểu không? !" Mộ Hạ bày ra bộ dáng người mẹ tốt dạy con của mình, rất sợ cô bé tiếp tục lầm đường lỡ bước. “Hạ Hạ, tại sao em có thể nói như vậy? Anh thật đau lòng, thật đau lòng . . . . . ." Đôi mắt đào hoa nước mắt lưng tròng nhìn Mộ Hạ, còn thiếu chút nữa cắn khăn tay một cái, Nghiêm Tư hơi bị thương khóc lóc kể lễ. Không nhìn thẳng vào khuôn mặt làm cho người ta muốn đập để giày vào mặt, Mộ Hạ ôm Tinh Tinh. “Anh Nghiêm Tư, xin đừng buông tha chữa bệnh! Em chờ anh . . . . . .” Vừa nghe không thể làm minh tinh, si tình vẫy vẫy móng vuốt nhỏ, Tinh Tinh dứt khoát gia nhập bên mẹ.

Nghiêm Tư lập tức bị thương nặng, bưng kín ngực."NGAO...000, tim của tôi! ! !"

“Aiz... cuối cùng đã đuổi đi.

Người đại diện của Nghiêm Tư