Rời khỏi biệt thự Cố gia, vừa ngồi lên xe.
An Nham Viên liền hưng phấn mở miệng nói, "Noãn Noãn, hôm nay ba thật sự là tâm phục khẩu phục với con, Ba cũng không nghĩ ra làm sao để cự tuyệt thỉnh cầu của Cố gia, con lại làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện viết giấy vay nợ. Như vậy, cũng không sợ 2 tỷ này trôi dạt.”
An Noãn cười nhạt một chút.
Cô không nghĩ tới 2 tỷ này, cô nghĩ chính là 6,67% cổ phần của Cố gia.
Kiếp trước Cố gia một lòng muốn chiếm đoạt tài sản an gia của bọn họ, kiếp này, cô muốn cho người Cố gia biết, tư vị táng gia bại sản!
"Bất quá Cố Văn Toàn này thật sự là da mặt đủ dày, tự mình làm dự án thương mại điện tử, cư nhiên không biết xấu hổ muốn cho chúng ta bỏ vốn, thật đúng là xem chúng ta coi tiền như cỏ rác. Noãn Noãn, lúc trước không cảm thấy, hiện tại được con nhắc nhở, người Cố gia này quả nhiên là rất ích kỷ âm hiểm. An Nham Viên nói xong cũng không khỏi có chút tức giận.
"Cho nên đối với người nhà này, ngoại trừ không thể xem nhẹ ra, còn không thể từ từ nương tay."
Con kế tiếp định làm gì? An Nham Viên vẫn có chút tò mò.
"Đến lúc đó ba sẽ biết." An Noãn ra vẻ thần bí.
Cũng không nhất định phải giấu bọn họ.
Nhưng cô sợ cô nói ra hợp tác với Diệp Cảnh Hoài, thậm chí có thể kết hôn với Diệp Cảnh Hoài, cha mẹ cô tức chết.
Trong suy nghĩ của tất cả trưởng bối, Diệp Cảnh Hoài tuyệt đối sẽ không phải người là con rể tốt!
Cô cũng rất khó tẩy trắng cho Diệp Cảnh Hoài.
Cho nên tạm thời, không muốn cho cha mẹ cô thêm ngột ngạt.
"Được, ba chờ xem." Lần này An Nham Viên đáp ứng, rõ ràng đối với An Noãn có thêm một phần tín nhiệm.
An Noãn mỉm cười gật đầu.
Chiếc xe đến biệt thự của An gia.
Khoảnh khắc xuống xe, An Noãn cuối cùng vẫn mở miệng nói, "Ba, con có chút chuyện đi ra ngoài một lát, ba cùng mẹ về trước. ”
"Trễ thế này, con đi đâu?"
"Con đi... Tìm Kiêu Kiêu!”
"Kiêu Kiêu bị sao vậy?"
"Uống say rồi." An Noãn nói dối.
Dù sao.
Bạn bè là để lấy ra để bán!
"Được rồi, con chú ý đến sự an toàn. Đứa nhỏ kia cũng thật sự là, một đứa con gái tốt sao luôn thích đi chơi khuya, con cũng khuyên nhủ nó nhiều hơn, đến lúc đó gặp phải chuyện người chịu thiệt chính là mình. ”
"Con sẽ khuyên nhủ cô ấy."
"Đi sớm về sớm."
"Ừm a." An Noãn nhu thuận đáp ứng.
An Nham Viên và Lê Nhã Cúc lo lắng lại dặn dò vài câu mới trở về.
An Noãn bảo tài xế đưa cô trực tiếp rời khỏi biệt thự.
Thực hiện cuộc gọi trong khi rời đi.
Bên kia truyền đến thanh âm, vẫn mang theo chút cà lơ phất phơ, "An tiểu thư?”
"Tôi có việc tìm anh, anh ở đâu?"
"Hôm nay An tiểu thư không phải đến Cố gia sao? Đột nhiên nhớ tới tôi, có phải muốn tôi thụ sủng nhược kinh hay không?!”
Anh đang ghen? An Noãn nói thẳng.
Hôm nay lúc đến Cố gia tới cửa, truyền thông đã sớm lộ ra ngoài.
Lúc ở biệt thự Cố gia An Noãn chơi điện thoại di động liền nhìn thấy.
Nhưng cô ấy, không để trong lòng.
Bởi vì nó không quan trọng.
Nhưng hiển nhiên, vẫn sẽ làm cho người ta hiểu lầm.
"A." Diệp Cảnh Hoài cười lạnh một chút, anh hướng về phía bên cạnh không biết là ai nói một tiếng, "Đến bảo bối, kêu một tiếng cho An tiểu thư chúng ta nghe một chút. ”
"Chồng, ngươi thực sự ghét!" Đến mức làm cho toàn thân người ta nổi da gà.
Sắc mặt An Noãn khẽ biến.
Cô cắn cánh môi, "Diệp Cảnh Hoài, anh cũng không sợ bị bệnh sao?”
"An tiểu thư đây là đang nguyền rủa ai?"
"Anh ở đâu?” An Noãn đè nén sự không vui trong lòng.
"An tiểu thư cứ như vậy gấp không nhịn được?"
"Diệp Cảnh Hoài!"
"Ngự Càn Vương Triều, phòng bao 333." Diệp Cảnh Hoài bỏ lại những lời này, trực tiếp cúp điện thoại.
An Noãn thật sự là nhịn lại nhịn.
Đối với Cố Ngôn Thịnh là hận không thể dùng một đao chém chết hắn, bây giờ cô ngược lại đều có thể bảo trì tâm tính bình thản đối mặt. Nhưng mà giờ phút này bởi mấy câu nói của Diệp Cảnh Hoài lại làm cho ngực cô giống như đè lên một tảng đá lớn, nghẹn đến hoảng hốt!
Cô hít một hơi thật sâu đối với tài xế báo địa chỉ.
Sau đó, toàn bộ thời gian trong xe đều dùng để điều chỉnh tâm tình của mình.
Chiếc xe rất nhanh đã đến ngự càn vương triều quán bar lớn nhất Thanh Thành, xa xa có thể nhìn thấy ánh đèn neon lóe ra trước cửa lớn huy hoàng, ánh đèn rực rỡ hoảng hốt có một loại cảm giác chiếu sáng cả nửa bầu trời.
Gã phục vụ trong đêm vội vàng tiến lên mở cửa xe cho An Noãn.
An Noãn xuống xe, chung quy vẫn có chút khϊếp đảm.
Cô thậm chí còn có một loại xúc động muốn Hạ Kiêu Kiêu đến cứu viện.
Cô cắn răng.
Vẫn đi theo nhân viên phục vụ ở cửa đi vào bar
Lớn như vậy, nhưng là lần đầu cô đến một nơi như thế này.
Lúc trước Hạ Kiêu Kiêu cũng sẽ bảo cô đến chơi cùng, nhưng mỗi lần đều bị An Noãn từ chối, Hạ Kiêu Kiêu cũng không gọi nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn oán giận vài câu, còn vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết, quy củ cứng nhắt như cô, đàn ông kiểu gì cũng sẽ chán ghét.
Trước kia chưa từng đem lời nói của Hạ Kiêu Kiêu để ở trong lòng.
Hiện tại nhớ tới, quả nhiên là rất châm chọc.
Cô vì Cố Ngôn Thịnh làm tốt thân phận người vợ, vì anh giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, mà Cố Ngôn Thịnh lại nói cô giống như một cỗ thi thể, vừa lạnh vừa cứng...
Bước chân An Noãn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa lớn huy hoàng được mạ vàng trước mặt.
Người phục vụ bấm chuông cửa.
"An Noãn tiểu thư tìm Diệp tam thiếu." Người phục vụ cung kính thông báo.
Giây tiếp theo.
Liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Trước kia cũng chưa từng đến bar, cũng không biết phòng bao ở đây thế mà là cửa chống trộm.
Đương nhiên, so với cửa chống trộm còn đẹp hơn nhiều.
Cô cứ như vậy nhìn cửa lớn chậm rãi mở ra.
Một giây kia thậm chí còn nghĩ, có thể hay không sẽ nhìn thấy cái gì ... Hình ảnh cấm trẻ nhỏ!