Hứa Tử Hi bị An Noãn nói sắc mặt trắng bệch, bởi vì thân phận chênh lệch, nên không dám lớn tiếng phản bác, chỉ đành không ngừng xin lỗi cùng giải thích, "Không phải đâu An tiểu thư, là tôi vừa rồi không chú ý tới chừng mực, lần sau tôi nhất định chú ý. ”
An Noãn khẽ cười một chút.
Cũng không có ý muốn tha thứ.
Hạ Kiêu Kiêu ở bên cạnh thật sự nhìn choáng váng, đây còn là An Noãn mà cô quen biết sao?
Khí phách hiên ngang như vậy!
Cô từng nhắc nhở An Noãn, nói Hứa Tử Hi là hồ ly, mỗi ngày dán chặt Cố Ngôn Thịnh như vậy, rõ ràng không có ý tốt.
Nhưng An Noãn nói tin tưởng Cố Ngôn Thịnh, Hạ Kiêu Kiêu nghĩ Cố Ngôn Thịnh đúng là rất tốt, cho nên cũng không nói nhiều.
Nhưng cô chung quy vẫn không quen nhìn Hứa Tử Hi, ỷ vào mình có chút nhan sắc, lại còn tốt nghiệp đại học có danh tiếng, tuổi còn trẻ đã trở thành trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Nghiêm thị, liền một bộ mặt tiểu nhân đắc chí, mắt nhìn tư thế thấp, còn rõ ràng ngầm châm chọc tiểu thư thượng lưu các cô, đại khái ý tứ chính là ỷ vào tài hoa của mình, không xem ai ra gì.
Giờ phút này bị An Noãn giáo huấn trước mặt mọi người, cô làm sao cũng cảm thấy rất sảng khoái!
"Noãn Noãn." Cố Ngôn Thịnh đột nhiên mở miệng, chủ động nắm lấy tay cô.
An Noãn trong lòng bài xích, chung quy vẫn nhịn xuống.
"Không nghĩ tới em hôm nay lại đột nhiên đến, tôi rất cao hứng." Tuyệt đối không đề cập tới, vừa rồi chuyện cô giáo huấn Hứa Tử Hi.
Không có nói một câu tốt cho Hứa Tử Hi, cũng không có giải thích chuyện hắn mặc kệ Hứa Tử Hi khoác tay hắn.
Cố Ngôn Thịnh cho tới bây giờ đều rất biết tránh nặng tìm nhẹ.
An Noãn cũng thông minh không nói nhiều, giáo huấn Hứa Tử Hi cũng đã quét sạch mặt mũi Cố Ngôn Thịnh rồi, quá mức vội vàng, không có lợi cho chuyện tiếp theo cô phải làm.
"Đi thôi, anh dẫn em đi qua gặp cha mẹ, bọn họ khẳng định đều muốn gặp em." Cố Ngôn Thịnh mỉm cười, vĩnh viễn đều ôn nhu như vậy.
An Noãn gật đầu, nói với Hạ Kiêu Kiêu một tiếng, kéo Cố Ngôn Thịnh đi ở đại sảnh tiệc.
Trai tài gái sắc, luôn thu hút rất nhiều ánh mắt.
"An Noãn quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nhân Bắc quốc, lúc trước còn tưởng rằng là tin đồn mà thôi."
"Cô ấy không xuất hiện trước công chúng, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, còn tưởng rằng không đủ xinh đẹp sợ bị đánh vào mặt, quả nhiên là lòng dạ tiểu nhân của tôi."
"Trước kia luôn cho rằng An Noãn không xứng với Cố Ngôn Thịnh, bây giờ nhìn như vậy, An Noãn dường như càng sắc bén hơn."
......
Những âm thanh nghị luận kia cũng truyền vào tai An Noãn và Cố Ngôn Thịnh.
Năm đó bởi vì An Noãn không tham dự các hoạt động này, Cố Ngôn Thịnh lại rất biết biểu hiện bản thân, cho nên mọi người ở Thanh Thành đều cảm thấy cô không xứng với Cố Ngôn Thịnh.
Bây giờ nghe được những âm thanh này, trong lòng Cố Ngôn Thịnh tự nhiên rất khó chịu.
Hắn luôn thích đặt mình ở vị trí cao nhất, không thấy bất luận kẻ nào nói hắn không tốt, không thể thấy bất luận kẻ nào so sánh với hắn, An Noãn cũng không thể.
Nhưng anh ta có thói quen ngụy trang, không ai có thể nhìn thấy nó.
Hai người cùng nhau đi tới trước mặt cha mẹ Cố Ngôn Thịnh, họ chủ động chào hỏi cô.
An Noãn trước kia thật sự cho rằng người Cố gia thật lòng đối đãi với cô, hỏi han ân cần với cô, chiếu cố cô có thừa, về sau mới biết, chỉ là vì lấy được tín nhiệm của cô lừa gạt gia sản của cô mà thôi.
Cô ngụy trang cảm xúc của mình, xã giao với người nhà họ Cố.
Phòng tiệc lui tới rất nhiều người, Cố gia là tứ đại gia tộc, rất nhiều người bắt chuyện để lấy lòng, dần dần An Noãn không dấu vết bỏ đi, mà khoảnh khắc cô bỏ đi, Cố Ngôn Thịnh thậm chí còn không phát hiện cô rời đi.
Trước kia luôn cho rằng anh vì công việc mà mất ăn mất ngủ, bỏ qua cô là có thể tha thứ.
Đã từng không ngừng tìm cớ cho hắn...
An Noãn xoay người đi về phía vườn hoa.
Quả nhiên không thích địa phương quá náo nhiệt, vừa đến vườn hoa liền cảm thấy thả lỏng rất nhiều, nhưng vào giờ khắc đó.
"An tiểu thư." Đột nhiên âm thanh vang lên, làm cô giật mình.
Cô quay đầu và nhìn một người đàn ông bước ra khỏi bóng tối.
Anh mặc một bộ đồ màu đen và xám lạnh, một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc cà vạt màu xám bạc. Cắt tỉa và tông màu không câu nệ, phối hợp với ngũ quan lập thể mà thâm sâu của hắn, cho dù kinh hồng thoáng nhìn, cũng đã kinh diễm chúng sinh.
An Noãn không dấu vết để mình dời tầm mắt, mở miệng nói, "Anh sao lại ở chỗ này?”
"Tôi ở chỗ này chờ An tiểu thư." Khóe miệng Diệp Cảnh Hoài nhếch lên.
Chờ cô làm gì?
Huống chi hắn làm sao biết được, cô muốn đến vườn hoa.
"Tìm tôi có chuyện gì?" An Noãn bất động thanh sắc, hỏi hắn.