Lâm Gia đi vào phòng học ngồi xuống, nằm dài trên bàn.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt đẹp trai của ba ba, Lâm Gia vươn tay ở trong không khí phác hoạ, như là thật sự vuốt ve ba ba lông mày, cái mũi, môi……
Lâm Gia một bên vuốt không khí, một bên cười ngây ngô, khóe miệng còn chảy ra ít nước miếng.
“Cậu không sao chứ?”
Người hỏi chính là bạn cùng bạn của Lâm Gia -Cố Sâm.
Cố Sâm thấy Lâm Gia ngồi xuống liền bắt đầu phát ngốc, tay ở trong không khí sờ loạn, còn phát ra tiếng cười ngây ngốc, nhịn không được mà hỏi.
“Hả… A? Không có việc gì.”
Lâm Gia một bên nói, một bên nhanh chóng lau khô nước miếng ở miệng, Cố Sâm nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đọc sách.
Lâm Gia liếc nhìn cuốn sách Cố Sâm đang cầm trên tay, thầm nghĩ đó là cuốn sách nàng có đọc mãi cũng không bao giờ hiểu được, lại nhìn sườn mặt của Cố Sâm, mái tóc được cắt gọn gàng, mũi thẳng tắp.
Cố Sâm là nam thần trong mắt mọi người, dáng người cao lớn, ngũ quan đẹp đẽ, mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thư tình.
Làm bạn cùng bàn của nam thần, Lâm Gia bất ngờ mà chịu những ánh mắt ghen tỵ của các nữ sinh, nhưng nàng lại rất bất đắc dĩ.
Tuy rằng cùng nam thần ngày ngày tiếp xúc gần gũi, nhưng trừ việc mỗi ngày được nhìn gần khuôn mặt đẹp trai này, giúp các nữ sinh đưa mấy lá thư tình bên, hoàn toàn không có chiếm tiện nghi.
Rốt cuộc Cố Sâm lạnh lùng lại cấm dục, đối với tình cảm nam nữ căn bản không có nửa điểm hứng thú —— nữ nhân gì đó, đều là chướng ngại vật trên con đường rải hoa thành công của hắn —— đây là tổng kết của Lâm Gia khi quan sát nhân sinh.
Lâm Gia chống cằm, thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của hắn, tiếc nuối mà thở dài, lại bò trên bàn tiếp tục ảo tưởng đến ba ba.
* * * * * *
Chạng vạng, Lâm Gia nghiêng người đeo cặp trở về nhà, bước chân nhẹ nhàng, trên mặt đều là chờ mong. Một ngày chưa thấy ba ba, thật muốn nhanh chóng về nhà gặp hắn.
Đi đến giao lộ gần nhà, Lâm Gia càng gấp gáp hơn, không phát hiện ở đầu đường đối diện, xe của Lâm Cao Viễn ngừng ở đó.
Lâm Cao Viễn lưng dựa ở ghế lái, nhìn Lâm Gia từ giao lộ vui vẻ đi về, trong ánh mắt đều là du͙© vọиɠ.
Hắn giữa trưa liền rời khỏi công ty, đem xe ngừng ở nơi này, cả buổi chiều đều đấu tranh giữa du͙© vọиɠ và lý trí.
Bất quá sau khi bị “Hệ thống háo sắc” chi phối, hắn đối với Lâm Gia du͙© vọиɠ càng mãnh liệt, lý trí hoàn toàn thất bại.
Đến nỗi hiện tại, Lâm Cao Viễn đã hoàn toàn tiếp nhận việc chính mình muốn cùng bé con kia làʍ t̠ìиɦ.
Hắn cảm thấy đau đầu chính là làm thế nào mới có thể làm con gái chấp nhận việc làʍ t̠ìиɦ, trừ bỏ việc cưỡng ép ra, hắn hoàn toàn không nghĩ ra được cách khác.
Lúc này, Lâm Gia đã tới cửa nhà, vừa mở cửa liền hô to một tiếng “Ba ba!”, Trong nhà không có người trả lời, Lâm Gia lộ ra biểu tình điểm thất vọng.
“Không còn cách nào nữa, cứ tỏ ra vừa cường đoạt vừa đáng thương, hy vọng bảo bảo sẽ mềm lòng mà đồng ý……” Lâm Cao Viễn nhìn khuôn mặt tuấn tú trong kính chiếu hậu, thở dài nhéo nhéo giữa mày, dẫm chân ga chạy về phía biệt thự.
[ Éc éc ! Chương sau có thịt ]