“Ở bên trong một chút... Thoải mái quá... Bị liếʍ đến rồi... Hậu huyệt bị liếʍ đến rồi... Ưʍ... Mạnh thêm chút nữa.”
“Hậu huyệt cái gì chứ! Đó là huyệt da^ʍ, là nơi em dùng để phát da^ʍ, đĩ da^ʍ, có còn muốn hay không hả, còn không liếʍ nhanh đi!”
Lăng Đoan bất mãn với việc La Thanh mất tập trung, trong lòng bỗng bốc lên vị chua, anh dùng dươиɠ ѵậŧ đánh nhẹ lên mặt La Thanh, sau đó bóp chặt cằm của La Thanh, rồi đút thẳng dươиɠ ѵậŧ vào trong: “Liếʍ cho thật tốt, liếʍ cứng thì mới cᏂị©Ꮒ em!” Nói xong, một tay anh cọ vòng quanh lên đầṳ ѵú La Thanh, biến đổi cách thức đùa bỡn: “Ừm, người đầy mùi rượu, dùng để ăn cùng đồ ăn vẫn khá tuyệt.”
La Thanh không rảnh để phản bác lời nói của anh, cậu còn đang vội vàng liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ trong miệng, mùi tanh ướŧ áŧ làm cậu động tình không thôi, tuy rằng cậu chưa từng khẩu giao, nhưng cậu cũng đã xem qua không ít phim đen, vừa hút vừa liếʍ, cậu cảm thấy hài lòng khi nghe được tiếng rêи ɾỉ của Lăng Đoan.
Lưỡi của Quỷ Linh không ngắn như lưỡi của con người, với tư cách là một nửa Lăng Đoan, sở hữu quỷ lực hùng mạnh, lưỡi của hắn xuyên qua cơ thể La Thanh, nhanh chóng chạm đến điểm nhạy cảm nhất của La Thanh, rồi bắt đầu đùa bỡn nó giống như một đứa trẻ liếʍ kem.
La Thanh đã không còn sức lực để liếʍ dươиɠ ѵậŧ Lăng Đoan nữa, cả người cậu đều tê tê dại dại, như đang bay bổng trong một đám mây, gậy thịt ở đằng trước cũng xuất tinh, bắn thẳng vào mặt Quỷ Linh, Quỷ Linh đưa tay sờ soạng vào nó, rồi bôi lên trên mặt La Thanh, lên trên đầṳ ѵú, lên trên bụng dưới, khiến cậu lộ ra vẻ vừa xinh đẹp lại vừa dâʍ đãиɠ.
Không biết từ khi nào, ba người lại thay đổi một tư thế mới, Lăng Đoan bế La Thanh lên rồi cắm dươиɠ ѵậŧ vào hậu huyệt ướŧ áŧ của đối phương, sau khi lêи đỉиɦ thì cơ thể cậu có vẻ vô cùng nhạy cảm, Quỷ Linh hôn môi La Thanh ở phía trước, dùng đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng La Thanh, mang đến từng đợt mùi tanh.
Lăng Đoan cắm vào rút ra dươиɠ ѵậŧ một cách chậm rãi: “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình ăn có ngon không?”
Cả người La Thanh đều đang choáng váng, nói theo Lăng Đoan: “Ăn ngon, muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng cơ.”
Quỷ Linh hỏi với âm thanh khàn khàn: “Là miệng nhỏ phía trên muốn ăn, hay là miệng nhỏ phía dưới muốn ăn, hửm?”
La Thanh không chịu nổi, vặn vẹo cơ thể của mình. Cậu đã quen với sự mạnh bạo, giờ động tác dịu dàng của Lăng Đoan quả thật chẳng khác gì là tra tấn: “Dưới… Cái miệng nhỏ bên dưới muốn ăn… Nhanh lên một chút… Đĩ da^ʍ… Đĩ da^ʍ lại muốn ăn rồi!” La Thanh đang đắm chìm vào trong du͙© vọиɠ nên không nhìn thấy được rằng, lúc này đây, huyệt da^ʍ của cậu bất thình lình bị cắm hai cái gậy thịt.
“Vốn còn đang muốn để cho em thích ứng một chút, nhưng nếu bé dâʍ đãиɠ của chúng tôi đã đói khát đến vậy thì chúng tôi cũng không khách sáo nữa.” Nói xong, Lăng Đoan và Quỷ Linh một trước một sau bắt đầu đâm rút vào.
Bên này Lăng Đoan vừa mới rút ra thì bên kia Quỳ Linh liền mạnh mẽ cắm vào.
La Thanh giống như đang ngồi đu đưa trên chiếc thuyền nhỏ, cả người đều đã rơi vào mê say: “Sướиɠ quá... Đĩ da^ʍ bị cắm vào liên tục... Ưʍ... Sao lại... Sao lại có tận hai cái gậy thịt!”
Lúc này, La Thanh mới phát hiện thế mà hậu huyệt của mình lại bị hai cái tên này cắm vào cùng một lúc! “Thảo nào lại thoải mái như vậy... Thế mà... Thế mà lại bị cắm vào cùng một lúc... Sướиɠ quá... Chồng ơi... Anh có thể cắm lỏng em không?” La Thanh làm nũng, học theo động tác của hai người đàn ông, dùng tay vuốt ve đầṳ ѵú của người trước mặt, tò mò nghe tiếng thở dốc của đối phương: “Chồng ơi, anh cũng thấy thoải mái đúng không?”
Quỷ Linh cúi đầu, ngậm lấy ngón tay đang làm loạn của La Thanh rồi liếʍ láp một trận, làm cho cả mặt La Thanh đều đỏ bừng, cũng càng trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, huyệt da^ʍ vô thức kẹp chặt lại, khiến cho cả Lăng Đoan và Quỷ Linh suýt nữa thì xuất tinh!
Đây chính là chuyện vô cùng nhục nhã!
Lăng Đoan đưa mắt ra hiệu với Quỷ Linh, đối phương ngay lập tức hiểu rõ và mang chén trà đến đây bằng quỷ khí, sau đó uống một ngụm rồi ngậm lấy gậy thịt của La Thanh. “Nóng quá… Nóng quá… Đó là cái gì vậy? Ưʍ... Lại muốn bắn rồi... Ưʍ... Đừng mà... Lạnh quá... Lạnh quá... Chịu không nổi... Đĩ da^ʍ chịu không nổi... Cầu xin các anh... Đừng mà...”